Vương Vĩ Đức vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Mộ Trì, đánh giá ngưòi đàn ông này lần nữa, không nói diện mạo, mới chỉ cái khí chất kia đã không phải là gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra được, huống chi quần áo cũng xa hoa, nhìn có vẻ như khiêm tốn, không thể nhìn ra của hãng nào, lại có thể khiến người ta có cảm giác không thể xúc phạm. Thì ra An An không chỉ là kẻ có tiền mà chồng cô ấy cũng là người giàu có, vậy không thể không trách gã lừa gạt một khoản tiền được.
"Ha ha, thì ra là chồng của An An, thế nào, tìm tôi có chuyện gì?" Vương Vĩ Đức ngồi xuống.
Giang Mộ Trì nghe gã gọi thân mật như vậy, nhíu mày, "Xem ra anh còn không biết tình hình bây giờ là như thế nào."
"Ôi chao, tình hình? Tình hình gì thế? Tôi là bạn trai cũ của An An, thế nào, anh kết hôn với An An thì phải giết tôi à?" Vương Vĩ Đức nghĩ thầm cả trường đều biết quan hệ của gã với Kiều Dư An, giết gã cũng vô dụng.
"Anh là bạn trai cũ của An An? Chuyện mà tôi biết lại không phải như thế." Giang Mộ Trì lấy tay gõ gõ lên mặt bàn, tiếng lạch cạch lạch cạch cứ vang lên trong phòng, giống như đang phát tiết cảm xúc của anh vậy.
"Ha ha, vậy chắc chắn là cô ấy lừa anh rồi, anh và tôi đều là đàn ông, còn không hiểu tâm tư của phụ nữ nữa à, chắc chắn là cô ấy nói anh là mối tình đầu của cô ấy chứ gì? Cái đị*, tôi mới là mối tình đầu của cô ấy, lúc cô ấy học đại học xinh đẹp vô cùng, nhưng mà bây giờ lại càng đẹp hơn." Vương Vĩ Đức nói mà trong ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, việc gã hối hận nhất là không ngủ với Kiều Dư An sớm một chút, thật là đáng tiếc.
Giang Mộ Trì cười lạnh liếc nhìn gã, hận không thể móc mắt gã ra, "Vậy anh cảm thấy cô ấy là người thế nào?"
"Ha ha, nói thật với anh, cô ấy không hề đơn giản như vẻ ngoài vậy đâu, giấu kĩ lắm, nhiều năm như vậy không biết đã yêu đương với biết bao người rồi. Vừa nhìn đã biết anh là người có tiền, thiếu gì phụ nữ, cần loại phụ nữ như thế làm gì." Vương Vĩ Đức nhớ tới ngày hôm đó không đuổi kịp Kiều Dư An là lại nổi điên, nếu chồng cô ta chủ động tới cửa thì tặng cho cô ta một món quà lớn đi.
Dù sao gã cũng là bạn trai cũ, người chồng nào mà vừa mắt được chứ, nói không chừng gã nói thêm vài câu thì lại ly hôn, ly hôn càng tốt, đến lúc đó đúng lúc có lợi cho gã.
"Lúc cô ấy học đại học đã không thành thật rồi, có vô số đàn ông bên cạnh, điều này có nhiều ngưòi làm chứng. Tôi nói thật hết đấy, ở trường tôi cô ấy bị đánh giá rất kém. Người phụ nữ như vậy, anh cưới về không phải là bại hoại nề nếp gia phong sao?"
"Vậy anh cảm thấy tôi nên làm thế nào?" Giang Mộ Trì bắt chéo chân, ưu nhã dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén hơn, nhưng lại không thay đổi vẻ mặt.
"Tất nhiên là phải ly hôn rồi, đồ đàn bà như vậy có cho cũng không thèm." Vương Vĩ Đức tính toán đâu vào đấy, ly hôn thì gã có thể chen vào, với quan hệ năm đó, và cả sự ngu ngốc của Kiều Dư An, chắc chắn sẽ bị gã dùng hai ba câu dỗ là được thôi.
Giang Mộ Trì sao mà không đoán được gã đang nghĩ gì, xem ra bị đánh mấy trận vào mấy năm trước đã xa quá rồi nên gã đã quên mất.
Vậy anh phải giúp gã nhớ lại, thích giúp đỡ người khác là phẩm chất tốt đẹp của dân tộc.
"Chẳng lẽ anh không biết, người phụ nữ tặng không người ta không thèm trong miệng anh là một trong những người thừa kế của Kiều thị?"
"Ách……" Sự tham lam trong lòng Vương Vĩ Đức lại càng tăng lên, thì ra không phải là cô chiêu mà còn là một trong những người thừa kế, thật đúng là giàu có mà.
"Dù sao tôi thấy anh cũng rất có tiền, muốn một người phụ nữ như vậy làm gì." Vương Vĩ Đức mím môi.
"Được rồi, hôm nay nói tới đây thôi, anh đi ra ngoài đi." Giang Mộ Trì cười một cái, thứ đàn ông như vậy, nói thêm một câu khiến anh ngại bẩn miệng mình.
"Ai, không tâm sự thêm chút nữa à? Cô Kiều Dư An kia thật sự không ngây thơ như anh nghĩ đâu, đó là một con điếm đấy."
"Anh ngẩng đầu nhìn xem." Giang Mộ Trì dùng đầu lưỡi chà vào răng, ngẩng đầu hất cằm.
Vương Vĩ Đức lơ ngơ ngẩng đầu, phát hiện trên đầu có một cái camera đang chiếu thằng vào gã, thoắt cái hoảng hốt, "Anh làm cái gì?"
"Không có gì, chỉ là tặng anh một món quà lớn thôi." Giang Mộ Trì đứng dậy, còn chưa kịp đi ra khỏi phòng, cửa phòng họp đã vang ầm một tiếng, bị người đá văng ra. Kiều Thừa Tu hùng hổ từ bên ngoài đi vào, đấm cho Vương Vĩ Đức một cú, nhìn lực đấm đó, Giang Mộ Trì chà lưỡi vào hàm răng trên, mạnh hơn lần trước đánh anh rất nhiều, xem ra lần trước người anh vợ này vẫn giơ cao đánh khẽ.
Kiều Thừa Tu còn muốn đánh nữa, bị Giang Mộ Trì ngăn cản, "Đừng đánh chết người."
Kiều Thừa Tu quay đầu lại, đôi mắt đỏ rực, giống như là bị kích thích cực mạnh. An An là cô em gái anh nâng niu từ nhỏ tới lớn, em ấy bị bắt nạt như thế mà từ trước giờ anh lại không biết, nếu không phải Giang Mộ Trì nhắc nhở, có khi cả đời này anh cũng chẳng hay biết gì.
"Sếp Kiều, tha mạng, tha mạng, tôi không dám nữa." Vương Vĩ Đức bị đánh suýt trật khớp cằm, bây giờ cảm thấy đau răng méo miệng, gã nghĩ mà sợ, không nên nói Kiều Dư An như thế.
Vương Vĩ Đức không nói lời nào, Kiều Thừa Tu còn có thể nhịn được, gã vừa mở miệng thì Kiều Thừa Tu lại muốn đá gã mấy cái, trợ lý ở bên cạnh ngăn cản.
Giang Mộ Trì đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Vương Vĩ Đức, "Đây là anh thiếu Kiều Dư An, đau không?"
Vương Vĩ Đức co rúm lại nhìn ống quần màu đen của Kiều Thừa Tu, "Không đau không đau." Gã thật sự bị ánh mắt của Kiều Thừa Tu dọa sợ rồi, gã không hề ngờ rằng Kiều Thừa Tu lại có thể tàn nhẫn như vậy, nếu như lúc nãy không có Giang Mộ Trì ngăn cản, chỉ sợ gã đã bị đánh chết rồi. Gã đúng là xem thường nhà họ Kiều, xem thường Kiều Dư An, bây giờ cho gã mười lá gan gã cũng không dám nói lại những câu như lúc nãy nữa.
"Vậy còn không mau cút đi!" Ánh mắt Giang Mộ Trì chạm vào ánh mắt của Vương Vĩ Đức, Vương Vĩ Đức dùng tay che đầu theo bản năng.
"Tôi cút ngay đây, cút ngay đây." Vương Vĩ Đức té ngã lộn nhào kéo cửa ra, cho dù gã không hiểu lắm hào môn thế gia là như thế nào, cũng biết chỉ cần hai ngưòi này động một ngón tay thì không biết gã còn giữ được cái mạng quèn này không nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!