Hai người đều sửng sốt một chút, Vương Vĩ Đức không ngờ tới còn sẽ gặp lại Kiều Dư An, thoạt nhìn cô không thay đổi gì so với hồi đó lắm, chẳng qua là càng thêm xinh đẹp, càng thêm quyến rũ, càng thêm chói mắt, Vương Vĩ Đức nhìn mà đỏ mắt nóng tim.
"An An, em cũng ở……" Vương Vũ Đức còn chưa nói xong, Kiều Dư An đã đi lướt qua gã. Vừa thấy gã là chút tâm trạng tốt cũng bay biến, bước nhanh vài bước đi hết hành lang. Vương Vĩ Đức muốn đuổi theo, bị người bên cạnh giữ chặt, "Nhanh lên, nhìn cái gì đấy, tài liệu này phải đưa cho sếp gấp đấy."
"Người phụ nữ lúc nãy cũng ở công ty của chúng ta sao?" Vương Vĩ Đức đi theo đồng nghiệp, thuận tiện hỏi thăm một chút.
"Cô gái mặc váy dài đỏ ấy hả? Xem như vậy đi." Đồng nghiệp cảm thấy kỳ quái liếc Vương Vĩ Đức một cái, không lẽ thằng nhãi này vừa mắt tới cả cô Kiều nữa à?
"Sao lại kêu xem như?"
"Cô ấy là ai mà cậu cũng không biết sao, à cũng đúng, cậu cũng mới đến không bao lâu, cô gái kia mà một trong những cổ đông của tập đoàn chúng ta, cũng là em gái của ông chủ lớn, công ty này mang họ gì? Cậu còn không hiểu à?" Đồng nghiệp nhìn gã với vẻ khinh thường, chắc là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga rồi.
"Cô ấy là em gái của chủ tịch?" Vương Vĩ Đức khiếp sợ, lúc trước cô ấy chưa bao giờ nói tới điều kiện gia đình của mình cả.
"Sao hả, cậu thích cô ấy à? Cậu cũng đừng nằm mơ, người ta đã kết hôn rồi, nghe nói chồng cổ cũng là một người đàn ông vô cùng giàu có." Dù sao thì Kiều Dư An cũng không làm hôn lễ, rất nhiều chuyện người ngoài không biết rõ lắm, chỉ là suy đoán.
"Kết hôn?" Vương Vĩ Đức dừng lại, sao lại nhanh như vậy chứ.
"Đúng vậy, cậu cũng đừng nghĩ nữa, đi nhanh đi, đừng để cho sếp chờ."
"Tới ngay đây." Hai người vội vội vàng vàng xuống lầu.
Kiều Dư An đứng yên trước cửa văn phòng hít sâu một hơi, chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, nhưng khi nghĩ tới thì cô vẫn nhớ rõ sự ghê tởm khi ấy, thật sự khó có thể chịu đựng, nhưng mà không thể để cho anh hai cô biết được.
Kiều Dư An nở nụ cười, gõ cửa đi vào, "Anh ơi, cô em gái anh thương yêu nhất đã tới rồi đây."
"Lại tới quấy rối à? Anh không chào đón em, đi mau đi mau." Kiều Thừa Tu dựa lưng vào ghế.
"Hừ, anh trai gì đâu kì cục, em tới là tặng đồ cho anh, sao anh lại có thể đối xử với cô em gái đáng yêu của mình như thế chứ," Kiều Dư An ngồi xuống ghế sofa, rất nhanh đã có người đưa cà phê lên, thư ký nhỏ giọng nói, "Nhiều đường, đảm bảo không đắng."
Kiều Dư An chớp chớp mắt, "Cảm ơn." Quả nhiên vẫn là đãi ngộ của công ty nhà mình tốt.
"Nói đi, giờ này tới đây làm gì?" Kiều Thừa Tu đi qua ngồi bên cạnh cô, cô em gái này của anh, không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không tới làm phiền.
"Thật sự là không có chuyện gì cả, anh xem này, mẹ bảo em tới đây đưa hột vịt muối cho anh, mẹ tự tay làm, bảo em tới đây đưa cho chị dâu ăn." Kiều Dư An nhấp một ngụm cà phê, tinh khiết và thơm ngát, dư vị vô cùng, "Vẫn là cà phê chỗ anh hai uống ngon nhất."
"Vậy mà cũng có thấy em thường tới đây đâu." Kiều Thừa Tu nhìn thoáng qua mấy cái trứng vịt kia, hiểu ra là mẹ mình ở nhà rảnh rỗi làm.
"Không phải là do em bận rộn sao." Có người không muốn thấy ở công ty, cho dù Kiều Dư An muốn tới thì cũng không tới.
"Em mà bận cái gì? Kiếm chút tiền không nuôi nổi bản thân nữa là." Kiều Thừa Tu búng trán cô một cái.
"Em nuôi nổi, em ăn có tốn bao nhiêu đâu, đúng rồi, mẹ nhờ em hỏi anh với chị dâu chuẩn bị kế hoạch mang thai lâu như vậy, có gì tiến triển chưa."
"Mẹ là thầy bói hay sao thế?" Kiều Thừa Tu cười cười, "Mấy hôm nay chị dâu em hơi khác thường, tụi anh định là ngày mai tới bệnh viện kiểm tra một chút, chắc là mang thai rồi."
"Thật sao?" Kiều Dư An mắt sáng rực lên, "Em sắp làm cô rồi?"
"Không biết, chắc là vậy, ngày mai tới bệnh viện khám rồi biết, con anh không thèm một người cô không ra dáng làm cô như em đâu."
"Không thể nào, em sẽ dẫn cháu nó đi chơi, khi còn nhỏ em là vua của đám nhóc, chắc chắn cháu sẽ rất thích em."
"Vậy em tự mình sinh một đứa đi, Giang Mộ Trì là người đàn ông không tồi, đáng giá phó thác cả đời." Kiều Thừa Tu ít khi khen người đàn ông khác, vả lại đây còn là người đàn ông ủi cải trắng nhà mình.
"Em còn sớm mà, chờ cháu của em ra đời rồi bàn tiếp." Trước kia không kết hôn thì cứ nhắc mãi chuyện kết hôn, bây giờ kết hôn rồi thì lại nhắc tới chuyện sinh con, đời người thật là mệt mỏi mà.
Trong lòng Kiều Dư An hơi mệt mỏi, không ở công ty bao lâu thì ra về, xuống dưới lầu cô lại gặp Vương Vĩ Đức, người nọ giống như là đứng đó chỉ để đợi cô thì phải, Kiều Dư An làm như không thấy, đi nhanh hơn.
"An An, anh muốn tâm sự với em." Vương Vĩ Đức đuổi theo, cho dù người khác nói cô có kết hôn rồi thì làm bạn bè với nhau cũng không sao, chỉ cần hai người phục hồi quan hệ, sau này gã có thể đi lên như diều gặp gió ở công ty rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!