Kiều Dư An bị nói nên ủ rũ, cô đã có thể cảm thấy mình không có chút địa vị nào trong nhà nữa rồi, địa vị mà mình đã từng có cũng bị Giang Mộ Trì đoạt mất rồi, người đàn ông này hơi quá đáng rồi đấy.
Không bao lâu sau Giang Mộ Trì quay lại, mọi người dường như đều ngừng hành vi "công kích" Kiều Dư An, thật ra mọi người đều thấy Giang Mộ Trì không ở đây thì mới nói thế, còn nếu anh ở đây thì tất nhiên sẽ không làm mất mặt Kiều Dư An. Dù sao thì An An cũng là con nhà mình, con nhà người ta có tốt bao nhiêu thì cũng không bằng con nhà mình, chỉ là ông bà muốn hai người chung sống với nhau dài lâu một chút nên mới nhắc nhở vài câu, không phải là răn dạy nặng nề gì.
"Thời gian cũng không còn sớm nữa, Tiểu Trì với An An về trước đi con, vào giờ này nhớ lái xe cẩn thận một chút." Bà ngoại đứng lên, điều cần nói cũng đã nói hết rồi, tiếp tục giữ lại thì trời càng khuya thêm thôi, không có chuyện gì thì để tụi nhỏ về trước.
"Dạ, vậy bà ngoại, ba mẹ, con chở An An về nhà trước ạ." Đúng lúc Giang Mộ Trì cũng có một email nước ngoài cấp bách cần xử lý, vậy biết thời biết thế một chút cũng hay.
"Ừ, đi đi đi đi, lái xe cẩn thận một chút."
Hai người từ nhà bà ngoại đi ra, Giang Mộ Trì đi đằng trước, mở cửa bên ghế lái phụ ra. Kiều Dư An tâm trạng mỏi mệt leo lên xe, lúc nãy vừa bị dạy dỗ nên giờ cô còn cảm thấy hơi khó chịu, Giang Mộ Trì khởi động xe ra khỏi nhà bà ngoại mới hỏi Kiều Dư An làm sao thế.
Đọc Full Tại
"Không có việc gì ạ." Kiều Dư An mặt ủ mày chau, lắc đầu.
"Không có việc gì mà em ủ rũ thế à, chẳng lẽ là do ăn vải chưa đã thèm, nếu em thích ăn như vậy thì anh bảo chị Triệu đi mua thêm." Thấy lúc nãy tâm trạng của Kiều Dư An không tệ lắm, thế mà sao đi nhận một cuộc điện thoại về lại thành bộ dạng này, triwf vải ra thì Giang Mộ Trì không nghĩ ra được nguyên nhân khác.
"Không phải, vừa rồi bà ngoại và ba mẹ nói em, nói em không nghe lời, bảo em phải nghe lời anh, họ đều hướng về anh hết, em nào có kém như vậy chứ?" Kiều Dư An nghiêng mặt qua nhìn Giang Mộ Trì, vốn muốn lắc người anh cho hả giận, nhưng nghĩ tới việc anh đang lái xe nên cố gắng nhịn lại, lắc lắc cái đệm một chút.
"Tất nhiên không phải rồi, chẳng qua là ba mẹ quan tâm em thôi, anh trong lòng họ sao mà sánh với em được cơ chứ." Chút tự hiểu lấy mình ấy Giang Mộ Trì vẫn có, ba mẹ nói nhiều vậy cũng chỉ vì cảm thấy tính tình Kiều Dư An vẫn còn hơi trẻ con, chưa lập gia đình với lập gia đình rồi luôn có chút khác nhau.
"Hừ hừ, em vẫn cảm thấy mọi người đều thích anh hơn em, trước khi anh tới họ đều không phải như vậy, anh có thể biểu hiện ít lại một chút được không?" Biểu hiện tốt như vậy, có muốn chừa đường sống cho ngưòi khác không hả, quả thật là ức hiếp người khác mà.
"Không thể." Giang Mộ Trì cười khẽ, từ trước đến nay anh chỉ nghe qua là phải biểu hiện tốt một chút, hiếm khi thấy người khác biểu hiện kém hơn, mạch não của cô đúng là khác xa người thường mà.
"Hừ, vậy anh còn nói," Kiều Dư An bĩu môi, đôi lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, thật là hao tổn tâm trí mà, "Đúng rồi, sao mà anh lại biết bà ngoại làm việc ở đài tgieen văn thế?" Chuyện này cô cũng không biết rõ, bà ngoại về hưu tương đối sớm, đây đều là những chuyện rất lâu về trước rồi.
"Việc mà anh muốn tra, không thể không tra được."
"Xùy~~, không biết xấu hổ." Tuy Giang Mộ Trì đang nói thật nhưng Kiều Dư An vẫn muốn đả kích anh một phen.
Giang Mộ Trì không trả lời cô, Kiều Dư An lại lầm bầm lầu bầu, "Ba mẹ em nói việc sinh con, anh không vội chứ?" Kiều Dư An tự nhận là mình còn nhỏ, cũng không muốn nhanh vậy đã có con, bản thân cô vẫn còn là đứa trẻ mà, muốn có con sớm không phải là tự chui đầu vào rọ à.
"Anh không vội." Giang Mộ Trì nhíu mày, anh cũng không phải người thích con nít lắm, cho nên dù không có con anh cũng thấy không sao. Chỉ có điều ba mẹ anh thì hơi gấp, hiển nhiên cũng sẽ không đồng ý việc không sinh con, anh là con trai độc nhất trong nhà, trách nhiệm nối dõi tông đường phải do anh gánh vác, nếu mà không muốn sinh con thì chỉ sợ ba mẹ anh sẽ ăn tươi nuốt sống anh luôn."Vậy là tốt rồi, vậy sau này tính tiếp, lúc ba mẹ thúc giục thì anh giúp em chống đỡ nhé, da mặt em mỏng."
Kiều Dư An nở nụ cười tgaoir mái, chỉ cần Giang Mộ Trì cũng không muốn có con sớm thì khi ba mẹ thúc giục cũng không thể giục mỗi mình cô được.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Giang Mộ Trì dừng xe, bẹo má Kiều Dư An một cái, sung sướng nói: "Không mỏng đâu."
"Anh, anh mới da mặt dày đấy!" Kiều Dư An che mặt, tức giận trừng mắt với anh một cái, "Chưa thấy ai như anh đấy, ai đời lại nói vợ mình mặt dày chứ." Kiều Dư An cảm nhận sâu sắc rằng mình chưa chấn chỉnh thê cương, rõ ràng Giang Mộ Trì không có chút nào gọi là "sợ hãi" cô cả, xem ra phải học cách nào để trở thành cọp cái mới được.
"Da mặt dày rất tốt, sống không tim không phổi, thoải mái." Có đôi khi Giang Mộ Trì cũng rất hâm mộ Kiều Dư An, sống không tim không phổi vui vẻ hơn rất nhiều, không cần phải đi cân nhắc những việc vụn vặt nhiều, chỉ cần mình vui vẻ là được rồi.
Mà Giang Mộ Trì, với tư cách là người thừa kế được nhà họ Giang bồi dưỡng từ nhỏ, chưa từng được cảm nhận qua cảm giác đó. Làm chuyện gì cũng phải nghĩ ngợi xem xét mọi bề, duy chỉ có việc kết hôn này là anh làm theo Kiều Dư An, hoàn toàn không xem xét quá lâu, mà bây giờ nhìn lại, đôi khi có những sự việc làm không cần xem xét lại không phải không tốt.
"Dạ, em cũng hiểu mà, em thấy em sống vô cùng vui vẻ." Kiều Dư An yêu thích tự do, giống như chim hướng về bầu trời, cá hướng về đại dương vậy.
"Vui vẻ là được rồi."
Tuy Giang Mộ Trì nói như vậy, nhưng Kiều Dư An vẫn không nguôi giận, cô luôn nhớ tới lời nói của ba mẹ rồi nghĩ ngợi, rốt cuộc là mình kém cỏi ở đâu nhỉ?
Về đến nhà, Giang Mộ Trì tới thư phòng giải quyết công việc, Kiều Dư An tắm rửa đi ra, thấy cái tập "Gia quy nhà họ Giang" trên tủ đầu giường, nhàm chán lật ra nhìn xem. Lúc trước đọc như cưỡi ngựa xem hoa, bây giờ đọc lại thấy cũng có chỗ hay. Ví dụ như điều khoản không được nghiện thuốc lá, không được nghiện cờ bạc, còn phải luôn luôn giữ thái độ làm người khiêm tốn lễ phép, cái điều này ha, chỉ có với người lớn Giang Mộ Trì mới có thái độ này thôi, còn với người khác thì anh cũng chỉ có một vẻ mặt, cái mặt lạnh băng cả ngày, nào có thái độ khiêm tốn khiêm tiếc gì chứ.
Đọc một hồi rồi lại không muốn xem nữa, cô ném qua một bên rồi lướt điện thoại, Giang Mộ Trì tắm rửa chuẩn bị lên giường ngủ, lấy cuốn tập ấy để một bên, Kiều Dư An đột nhiên thông minh tức thời, hỏi một câu, "Giang Mộ Trì, anh cũng phải tuân thủ theo bảng gia quy này chứ?"
"Ừ, đều phải tuân thủ."
"Vậy nếu không tuân thủ thì có phải là sẽ bị trừng phạt gì đó hay không?" Kiều Dư An cả điện thoại cũng không thèm chơi, mở to mắt nhìn Giang Mộ Trì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!