Bởi vì Lam Tư Ngộ hồi lâu không có phản ứng, Tịch Mộ đã lấy một chiếc ghế ở ngoài vào để quan sát nó. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đột nhiên, cơ thể Lam Tư Ngộ bắt đầu run rẩy và co giật.
Nó giống như một con động vật bé nhỏ bị kẻ ngược đãi đạp một phát lên bụng.
Đau đớn làm cho nó run rẩy.
Tịch Mộ ở bên cạnh sợ hết hồn, lập tức tiến lên đè chặt cậu ta lại, không cho cậu nhúc nhích.
"Đưa thuốc vào đây." Tịch Mộ tỉnh táo phân phó.
Y tá nghe được tiếng của Tịch Mộ lập tức vọt vào, tiêm một mũi cho Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ không còn run lên nữa, thế nhưng nó bắt đầu... chảy nước miếng. Miệng của nó mở ra, nó không khống chế được nước miếng mình, cứ thế mà đẻ nước chảy từ khóe miệng xuống.
Xấu hổ muốn chết.
Lam Tư Ngộ muốn giơ tay lau nước bên khóe miệng, thế nhưng tay nó hoàn toàn không thể nâng lên.
Nhận thức được rằng mình đang trong tình thế xấu hổ, nó cực kỳ sốt ruột, thậm chí còn có chút muốn khóc.
Cảm giác xấu hổ vẫn tồn tại như cũ, đồng thời bởi vì nó phát bệnh mà ngày càng nghiêm trọng thêm. So với người thường, nó càng để ý đến hành động của mình hơn.
Lúc nó còn không biết làm sao, một tờ khăn giấy bỗng chạm lên khóe miệng nó.
Lam Tư Ngộ sững sờ.
Tịch Mộ cầm khăn giấy, động tác dịu dàng lau đi dòng nước đang chảy xuống. Sau khi lau sạch nước bên khóe miệng cậu ta, anh tiện tay ném nó xuống đất. Không còn cách nào, xung quanh đây không có thùng rác nào cả. Về phần tại sao lại không có thùng rác thì loại đồ vật nguy hiểm kia làm sao có khả năng tồn tại ở đây được. Tịch Mộ còn nghe nói qua, tên nhóc này đã từng dùng thùng rác làm một người đàn ông mạnh mẽ bị què.
Liên tưởng đến chuyện này, anh cảm thấy, không đặt thùng rác ở đây, đó là đang cứu mạng chó của đám bác sĩ bọn họ. Anh làm xong hết những thứ này, sau đó lẳng lặng mà nhìn Lam Tư Ngộ.
Chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ.
Vẻ mặt nhẹ nhõm của anh thật sự rất dễ hiểu.
Phải cẩn thận, bởi vì chỉ cần bất cẩn thôi thì có thể chết người.
Lam Tư Ngộ trợn to ánh mắt sáng ngời nhìn anh.
Tịch Mộ nhìn cậu thiếu niên, đẩy kính mắt một cái, quan sát tình huống bây giờ. Sau đó anh không nhịn được mà tự độc thoại.
"Cơ thể vẫn còn thần kinh phản xạ."
Lam Tư Ngộ đã từng gặp được nhiều bác sĩ như thế, đây là lần đầu tiên nó thấy một người đem nó làm vật quan sát.
Tịch Mộ cố làm ra vẻ mà nâng cằm mình, đi tới đi lui vòng quanh rồi nhìn Lam Tư Ngộ một cách tường tận.
Lam Tư Ngộ nhìn anh vòng tới vòng lui, không biết anh di chuyển như thế có mệt hay không, thế nhưng nó thì nhìn đến mỏi. Mấy phút sau, Tịch Mộ tự dừng trước mặt Lam Tư Ngộ, anh duỗi tay ra, dùng đầu ngón tay khẽ nâng mặt của nó.
Lam Tư Ngộ không có bất kể sự chống cự nào, hay là nói nó không có năng lực phản đối. Nó chỉ có thể tùy ý đầu ngón tay ấm áp kia nâng đầu mình, dùng đôi đồng tử cất một gương mặt vào.
"Gầy quá, vì sao lại gầy thế nhỉ?" Tịch Mộ cảm thán.
Gò má của cậu ta đã hõm sâu vào, sắc mặt xanh xao. Đôi mắt to vốn là ưu điểm của cậu, ấy thế mà đôi mắt to kia được khảm trên gương mặt gầy gò, chỉ làm cho nó trông như...
"Giống một bộ xương khô." Tịch Mộ không nhịn được nói ra lời thật lòng.
Anh không có cách nào liên hệ được cậu thiếu niên này và con người trong bức ảnh lộng lẫy và tao nhã kia.
Tịch Mộ bận rộn tay chân, còn muốn đi vuốt tóc cậu: "Tóc cũng y như cỏ, thật là một đứa nhỏ xấu xí mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!