Chương 7: Tỏa sáng lấp lánh

Tịch Mộ được triệu tập đến tham gia buổi hội nghị cùng với các bác sĩ ở Khu mở.

Toàn bộ nội dung buổi hội nghị chỉ liên quan đến cậu thiếu niên tên là Lam Tư Ngộ kia.

"Bởi vì bác sĩ điều trị chính của Lam Tư Ngộ là Chu Lập Chí có việc phải ra bên ngoài, cho nên tôi sẽ là người chủ trì hội nghị hôm nay." Một bác sĩ trung niên mở máy vi tính ra.

Tịch Mộ ngồi ở vị trí đầu tiên.

"Khụ khụ." Bác sĩ biết phần mở đầu không thể nói một cách không đầu không đuôi. "Thân phận thực sự của Lam Tư Ngộ kia là cậu chủ của tập đoàn y dược lớn nhất trong nước, lúc 5 tuổi cậu ta bị lạc đường, từ đó về sau mất tăm mất tích. Ông chủ Lam của tập đoàn mắc phải bệnh hiểm nghèo, muốn thử tìm đứa con trai của mình về trong những năm tháng cuối đời, vì vậy chi ra một số tiền rất lớn để tìm, trong đó, có cả người của lực lượng cảnh sát.

Trên màn hình xuất hiện bức ảnh của một đứa nhỏ rất đáng yêu, gương mặt nó còn có đường nét của Lam Tư Ngộ.

"Sau khi cảnh sát có được tài liệu liên quan đến Lam Tư Ngộ, mà cùng lúc đó bọn họ nhận được một phần tài liệu liên quan đến một sát thủ đáng sợ của thế giới. Người cảnh sát kia làm hai phần tài liệu lẫn lộn, đưa tài liệu đó cho lực lượng cảnh sát truy bắt sát thủ." Bác sĩ nói không nên lời, "Sau khi người bên đó tìm được Lam Tư Ngộ thì cho rằng cậu ta là sát thủ đáng sợ kia, cho nên giam cậu ta vào ngục giam 404 trong lòng đất. Ở đó Lam Tư Ngộ bị làm cho phát điên.

Nhưng khi xác thực được thân phận thì đã muộn rồi. Bởi vì lúc ở trong ngục chịu phải kích thích nên tinh thần cậu ta rất thất thường, hơn nữa còn có khuynh hướng gây nguy hiểm cho nên chỉ có thể đưa tới bệnh viện của chúng ta."

Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái, không biết nói gì hơn.

Tên cảnh sát kia, còn sống không?

"Cậu ta gặp tình huống thế nào thì không ai biết. Nhưng mà trên người cậu ta có rất nhiều chứng bệnh tâm thần. Tôi đã sửa sang lại một ít tài liệu liên quan, mọi người có thể xem qua. Bây giờ tôi sẽ nói về trọng điểm đó là chứng bệnh tâm thần phân liệt của cậu ta."

Trên màn hình chiếu ra 6 tấm ảnh của Lam Tư Ngộ.

Tịch Mộ cực kỳ chăm chú.

5 tấm hình đều là mặt của Lam Tư Ngộ, thế nhưng vẻ mặt bọn họ không giống nhau.

"Nhân cách thứ nhất, Lam Tư Ngộ, 17 tuổi." Bác sĩ chỉ vào bức ảnh đầu tiên.

Ánh mắt Tịch Mộ nhìn tới, chỉ liếc mắt một cái như thế, dường như anh cũng mất đi khả năng nói chuyện.

Đó là một cậu thiếu niên đẹp đến mức khiến người ta không nói nên lời, vẻ mặt cậu ta cực kỳ lạnh léo, đôi mắt hổ phách như lóe ánh sáng lạnh đâm xuyên qua tờ giấy mỏng manh.

Câu nói tiếp theo của bác sĩ kéo Tịch Mộ đang mất hồn trở về. "Chết rồi."

"Chết rồi sao?" Tịch Mộ không thể khống chế mà cất cao giọng.

Trong đầu của anh vang lên tiếng của Lam Tư Ngộ.

Lam Tư Ngộ, chết rồi.

"Đúng vậy." Bác sĩ dùng ánh mắt đáng tiếc nhìn tấm hình kia. "Nhân cách này đã bị xóa sổ." Ông cố ý cảm thán, "Dù sao nó cũng chỉ là đứa nhỏ yếu đuối thôi."

Tịch Mộ ngẫm nghĩ, "Tôi cảm thấy cậu ta còn nguy hiểm hơn nhân cách chém người ngày hôm qua." Anh không cẩn thận mà nói ra lời thật lòng.

Tối hôm qua nhân cách này đã chém bị thường vài người, nhân cách này làm cho người ta cảm giác sẽ dùng súng máy bắn người của một thành phố.

Bác sĩ nheo mắt lại, cười nói: "Làm sao có thể chứ? Nó chỉ là một đứa nhỏ đáng thương, không biết vì sao đột nhiên cứ thế biến mất thôi." Ông không muốn bàn luận về Lam Tư Ngộ nữa. "Nhân cách thứ hai cậu thấy tối hôm qua rồi, gã ta tên là Phó Đồ, là một tên đồ tể*. Năng lực chiến đấu của gã rất mạnh, hơn nữa cực kỳ nóng nảy. Gã ta tự nhận mình là 35 tuổi, có 2 đứa con sinh đôi nam nữ, rất thương đứa con gái của mình và cực ghét đứa con trai.

*Đồ tể: người làm những nghề liên quan đến giết mổ động vật.

"Nhân cách thứ ba tên là Thẩm Vạn Kỳ, 25 tuổi, anh ta nói mình là một doanh nhân thành đạt, là một nhân cách rất xảo trá, hiểu cách nói dối."

"Nhân cách thứ tư, 09404, 40 tuổi. Anh ta cảm thấy mình là một tên thất nghiệp sống dựa vào trợ cấp của người trong nhà, cực kỳ lười biếng. Lúc anh ta xuất hiện cậu phải nâng cao tinh thần, bởi vì anh ta là một người chỉ muốn tự sát."

"Nhân cách thứ năm, Lý Bạch Bạch là một thiếu nữ 19 tuổi. Cô bé này thì lại khá an toàn, thích ăn, thích váy, lúc cô bé xuất hiện thì cứ đưa hai thứ đó là được."

Bác sĩ chỉ vào tấm ảnh cuối cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!