Người đưa bệnh nhân đến bệnh viện tâm thần Dưới Tán Cây Bách Xù đã bỏ rơi bệnh nhân ấy.
Tuy rằng không phải là toàn bộ, thế nhưng hơn một nửa số người bị người thân yêu nhất vứt bỏ là những tên rác rưởi.
Tống Luân là một trong những tên rác rưởi đó.
Bệnh tâm thần của anh ta là có khuynh hướng bạo lực, từ cha mẹ đến vợ con anh ta không có ai chưa từng bị anh ta ngược đãi. Mỗi một lần sau khi ra tay, anh ta đều sẽ hối hận, sẽ khóc lóc. Thế nhưng mầm mống bạo lực như đã chôn sâu trong cơ thể anh ta, bất kể anh ta hối hận thế nào, bất kể anh ta nhận thức được mình không nên như thế đều vô ích.
Một ngày nào đó người vợ bàn với anh ta, "Anh vào bệnh viện đi có được không?" Cô ta gần như quỳ xuống, gương mặt đầy sự đau khổ, nước mắt và máu cùng lúc chảy xuống.
Tống Luân mặc áo ba lỗ và quần cộc nhìn cô với bộ dạng nhếch nhác, sau đó liền gật đầu nghe theo cô. "Được."
Anh ta cũng muốn tự chữa cho mình.
Bệnh viện này cũng không phải là hoàn toàn không hoạt động, ngày mới vào khu mở đúng thật là Tống Luân cảm thấy chữa trị có hiệu quả. Anh ta cảm giác bản thân đã có thể tự khống chế, cho dù anh có giận đến mấy đi nữa cũng có thể khống chế bản thận không đánh người.
Anh ta vô cùng vui vẻ liền lập tức muốn báo tin này cho vợ. Cũng chính là lúc này anh ta mới nhận ra không đúng.
Anh ta hình như không có cách nào liên lạc được với vợ mình?
Điện thoại di động đã bị thu mất cùng ngày nhập viện, tất nhiên, đây là chuyện bình thường.
Vợ anh ta nói, bệnh viện này rẻ vì ở nơi hẻo lánh. Vì quá hoang vu, nơi đây mỗi ngày chỉ có hai chuyến xe qua lại, cho nên cô không có cách nào thường xuyên qua đây. Anh ta tin lời giải thích này.
Thế nhưng, sao một tháng qua đi, hai tháng qua đi, thậm chí qua cả tháng thứ ba cô ấy vẫn không đến đây?
Tống Luân từng khéo léo đưa ra yêu cầu với bệnh viện rằng anh ta muốn liên lạc với vợ mình.
"Xin đừng vội." Bác sĩ nói vậy với anh ta, "Tôi sẽ thay anh liên hệ với cô ấy, nếu như cô ấy gọi lại tôi sẽ liên hệ với anh đầu tiên." Có lẽ vì điệu cười của bà ta quá hiền từ, cũng có lẽ lời nói của bà ta đã đủ để đối phó với anh, vì thế Tống Luân không hề nghi ngờ.
Cứ thế, một tháng lại qua đi.
Vì để được gặp vợ mình, anh ta từ chối việc uống thuốc. Không có thuốc, anh ta lại biến thành thú hoang không có lý trí. Lần này người phía bệnh viện không khoan nhượng cho anh ta nữa, bọn họ cùng tiến lên trói anh lại.
Anh ta bị trói lại.
Anh ta làm chuyện điên rồ quá nhiều lần, cuối cùng cũng có bệnh nhân nhịn không được nói cho anh ta biết, "Vô ích thôi, kể từ khi anh bị đưa vào đây sẽ không thể có thêm ai đến thăm anh nữa." Người bệnh nhân nào đó nhìn trái phải lấm lét, sau khi xác định không ai nghe trộm mới nói với anh ta. "Chúng ta bị người ta bán vào đây đấy, người nhà anh dùng anh đổi lấy một khoản tiền. Chúng ta vào đây là để hỗ trợ thí nghiệm thuốc. Thuốc mỗi ngày anh uống là sản phẩm bọn họ đang nghiên cứu chế tạo.
Tống Luân trợn mắt lên, không dám tin tưởng.
"Anh đã bị bỏ rơi từ lâu rồi." Bệnh nhân nói thẳng với anh ta, "Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn đi, đừng làm loạn nữa."
Vậy thì anh ta nên làm gì bây giờ?
"Cái này," Bệnh nhân liếm liếm môi khô khốc, "Tôi cũng không biết, thế nhưng người không nghe lời sẽ bị đưa vào khu đóng, thuốc ở đó còn đáng sợ hơn, thậm chí có mấy người không chịu được thuốc mà chết.
Bệnh nhân nọ nói rất nhiều.
Chúng ta không trốn thoát được đâu, người chạy trốn bị bắt được cũng sẽ bị đưa vào khu đóng.
Chúng ta cũng không có cách nào liên hệ với người bên ngoài.
Từ bỏ hy vọng đi.
Thân xác ở địa ngục, làm bạn với ác ma.
Những nhân viên y tế kia là ác ma, người cạnh họ cũng vậy.
Tống Luân hỏi một câu cuối cùng: "Người đưa tôi vào đây được bao nhiêu tiền?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!