Chương 39: Con ác ma đầu tiên chết vào lúc bình minh

Tịch Mộ cảm thấy, nhất định Chu Lập Chí là một người rất cô độc.

Bởi vì chỉ cần anh nịnh bợ chút xíu, Chu Lập Chí đã bắt đầu trải lòng với anh.

"Viện trưởng của chúng ta làm ở đây cũng đã lâu và sắp nghỉ hưu rồi." Ông ta ngồi trong văn phòng khoan thai pha trà. Rót trà vào chén rồi, ông ta đưa cho Tịch Mộ một chén. "Bây giờ người có triển vọng trở thành viện trưởng tiếp theo nhất, một là tôi và một là bác sĩ Trương Thiến."

Tịch Mộ nịnh hót, "Tôi thì không thân với bác sĩ Trương Thiến lắm, thế nhưng mà chiến tích của bác sĩ Chu thì tôi biết khá nhiều."

"Bà ta là một người phụ nữ đáng gờm." Chu Lập Chí uống một ngụm trà rồi dựa lên ghế sofa nghỉ ngơi, "Không giống tôi, bà ta nóng lòng với việc quản lý một cách có nề nếp, phong cách làm việc vô cùng cứng rắn. Cũng vì như thế, bệnh nhân mà trước giờ bà ta quản lý chưa từng xảy ra chuyện. Một khi xuất hiện chút vấn đề nào thì bà ta đều sẽ ngăn chặn trong thời gian sớm nhất." Ông ta làm một động tác hung dữ.

Tịch Mộ uống một ngụm trà, giấu đi vẻ mặt của mình

"Bởi vậy tôi luôn bị xếp sau bà ta." Chu Lập Chí nói đến điều này thế nhưng không chút nản lòng, "Thứ chuyển biến tốt nhất là chuyện Lam Tư Ngộ nhập viện, cậu ta là bệnh nhân viện trưởng cực kỳ để ý. Bọn tôi cực kỳ tốn sức ở chỗ cậu ta, thế nhưng vẫn không có tác dụng gì. May mà tôi nhớ đến chuyện học được cách loại bỏ nhân cách bằng cung điện ký ức năm đó tôi học được ở Anh và thành công giết chết nhân cách chính, tạo ra nhân cách mới."

"Có thể nghĩ được cách chữa trị như thế, bác sĩ Chu đúng là thiên tài." Nói tóm lại, Tịch Mộ nói nhiều như thế là để nịnh hót ông ta.

Nếu như Chu Lập Chí nghiêm túc đi phân tích lời Tịch Mộ nói thì sẽ phát hiện ra giọng điệu anh nghe rất chân thành, thế nhưng biểu cảm lại cực kỳ tùy tiện. Hai chân anh hướng về phía cửa, thỉnh thoảng còn nhịn không được mà rung chân.

Đây là dấu hiệu của việc anh muốn rời khỏi căn phòng này.

Chu Lập Chí làm như không thấy.

"Nhờ có cậu, bây giờ tôi đã có được tư liệu về hai nhân cách. Nếu như tôi thành công giải quyết chuyện này của Lam Tư Ngộ thì tôi có thể ngồi vững trên cái ghế viện trưởng rồi. Tới lúc đó, tôi sẽ không bạc đãi cậu."

Nói nhiều như thế thì ra là lôi kéo người.

"Tôi sẽ cố!" Tịch Mộ đáp lại ông ta với cảm xúc mạnh mẽ.

Chu Lập Chí vui mừng nở nụ cười.

Người trẻ tuổi vẫn khá dễ dụ.

"Chẳng qua." Tịch Mộ nhớ lại một chuyện, "Tư liệu tôi lấy từ chỗ Lý Bạch Bạch có vẻ chưa đủ hoàn chỉnh."

"Không sao cả, cậu tiếp tục cái nữa đi." Chu Lập Chí không bận tâm lắm, "Chỗ đó là đủ rồi."

Tịch Mộ không hiểu. "Nhưng không phải ông đã nói nếu không đủ sẽ không hoàn thiện được cung điện ký ức sao?"

Chu Lập Chí uống trà, "Tôi vẫn đang nghĩ, chờ có phương án hoàn chỉnh rồi tôi sẽ nói cho cậu biết."

Tịch Mộ chỉ có thể đồng ý. "Bác sĩ, tôi nên đi rồi, nếu không thêm chút nữa sẽ bị muộn."

"Cậu phải đi gặp Lam Tư Ngộ đúng không." Chu Lập Chí nhìn đồng hồ đeo tay một chút, "Đi đi."

Tịch Mộ đứng lên, sau đó rời đi mà không chần chừ gì.

Bỏ thời gian đi nói xàm với bác sĩ Chu Lập Chí đúng là khó chịu.

Rời khỏi văn phòng, trên đường đi đến phòng bệnh, Tịch Mộ đi qua vườn hoa.

Nhân viên làm việc đang cắt sửa hoa trong sân, cô nhớ đến hôm qua Tịch Mộ xin từ chỗ cô một đóa hoa hồng vì vậy hôm nay cô chủ động hỏi Tịch Mộ, "Bác sĩ ơi, tôi mới cắt mấy bông hoa, anh có muốn lấy không?"

Tịch Mộ dừng bước chân.

Anh cũng không thể để hoa lại bên cạnh Lam Tư Ngộ, thế nhưng màu đỏ của hoa hồng rất xứng đôi với Lam Tư Ngộ.

"Cảm ơn nhé." Tịch Mộ cầm mấy bông hoa, sau đó vào sân tìm cây kéo, anh cắt toàn bộ gai rồi đưa vào phòng bệnh.

Anh ôm hoa, bước chân ngày càng nhẹ nhàng. Mỗi khi đến gần Lam Tư Ngộ hơn một bước, anh lại cảm thấy cảm xúc của mình trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!