Chương 38: Lý Bạch Bạch

Sự ra đời của mỗi nhân cách đều bắt nguồn từ nhân cách chính.

Lam Tư Ngộ đã tham gia tang lễ của mẹ mình ngay từ khi còn rất nhỏ.

Sau đó, cha hắn uể oải suy sụp. Câu nói Lam Tư Ngộ được nghe nhiều nhất là, mẹ con mất rồi, đời này của cha sẽ không yêu ai nữa.

Lời nói cực kỳ chân thành.

Một năm qua đi, mùa đông đến, Lam Tư Ngộ nghe được tiếng mở cửa, hắn dọc theo tay vịn cầu thang chạy xuống thang lầu.

Gió tuyết mùa đông theo vào, người hầu nhanh chóng đóng cửa.

"Tiểu Ngộ." Lam Từ Hành gỡ mũ xuống, cười với hắn, "Tới chào mẹ và em gái con chút nào."

Lam Tư Ngộ dừng bước chân.

Một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng cạnh Lam Từ Hành, sau khi cô ta nghe được lời của ông thì lập tức ngẩng đầu rồi cười với Lam Tư Ngộ, sau đó cô ta đẩy bé gái đứng cạnh mình ra. "Nhược Hữu, nhìn đi, đây là anh con."

Lý Đại là một người phụ nữ đáng thương, như lời cô ta nói, cô ta yêu phải một người đàn ông, và cũng vì người ấy sinh ra một đứa bé. Người đàn ông ấy vì tiền đồ cưới một người phụ nữ tốt hơn rồi bỏ rơi cô ta. Cô ta một mình sinh ra đứa nhỏ, cố gắng tích cực sống sót. Trời cao sẽ ban thưởng cho người nghiêm túc sống, bởi vậy, thần ban cho cô ta cơ hội gặp gỡ Lam Từ Hành.

"Đời này anh sẽ chăm sóc cho em và Tư Ngộ." Lam Từ Hành nắm tay Lý Đại chứa chan tình ý.

Lời nói cực kỳ chân thành, không đào bới được khuyết điểm nào.

"Từ nay về sau, chúng ta sẽ là người một nhà." Lam Từ Hành tuyên bố chuyện này.

Lam Từ Hành cười với Lý Đại, Lm Tư Ngộ với gương mặt ngu ngơ đã cùng bọn họ chụp xuống tấm ảnh gia đình chung đầu tiên như thế.

Lúc mới sống chung vẫn rất bình hường, Lý Đại vào ở căn này này và làm bà chủ mới, cô chăm sóc Lam Tư Ngộ và Lam Nhược Hữu cực kỳ chu đáo tỉ mỉ.

Chỉ là dần dần, cô ta đột nhiên nói một số thứ Lam Tư Ngộ nghe không hiểu.

"Tiểu Ngộ à, đồ con đã rất nhiều rồi, nên lần này mẹ mua ít hơn. Nhược Hữu mới đến không nhiều áo quần, cho nên mẹ mua cho Nhược Hữu thêm chút, hy vọng con bỏ qua được không?" Cô ta nắm bàn tay nhỏ bé của Lam Tư Ngộ, gương mặt cực kỳ chân thành.

Lam Tư Ngộ không thèm để ý.

Lý Đại nở nụ cười, hai mắt cong lên, thế nhưng đáy mắt không có một nụ cười.

Sau đó, lời nói như thế, Lam Tư Ngộ nghe ngày càng nhiều.

"Nhược Hữu đã dậy sớm rồi, hôm nay lớp con bé có hoạt động, mẹ để tài xế đưa con bé đi trước. Tiểu Ngộ con đi một chiếc xe khác nhé."

"Mẹ đăng ký cho con một lớp học rồi, con phải đi học, lần đi du lịch Hawaii kì này mẹ sẽ không đưa con đi được."

"Con nên ngoan ngoãn ngồi trong góc, tuyệt đối không được ồn ào. Bởi vì cha con muốn khiêu vũ với Nhược Hữu, con phải ngoan, nếu không, mọi người sẽ không yêu con nữa."

A a a.

A a a.

Lam Tư Ngộ há hốc miệng thế nhưng một câu đầy đủ cũng không nói ra được.

"Nhưng mà con cũng muốn nhảy cùng cha." Khi hắn nói ra được lời yêu cầu rồi thì bên cạnh lại không ai nghe được lời đó. Hắn một mình ngồi ở một góc tiệc rượu, nơ bướm trước ngực còn chưa được gài xong. Cách đó không xa, Lam Từ Hành và Lam Nhược Hữu đang khiêu vũ, ông đang khom lưng phối hợp với bạn nhảy bé nhỏ của mình, Lý Đại ở một góc cười sung sướng, cười đến mức khóe mắt chảy nước.

Ba người bọn họ là một gia đình hoàn mỹ.

Lam Từ Hành thật sự yêu thích Lam Nhược Hữu.

Mỗi khi có người vạch trần sự thật ông quá mức chiều chuộng con gái mình mà không đủ yêu thương con trai, ông ta sẽ cãi lại. Con trai phải dạy dỗ, mà con gái có thể được chiều chuộng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!