Chương 33: Khúc đồng dao của ác ma

Tôi có bệnh, tôi biết mà.

Bởi vậy tôi mới không cách nào khống chế được.

Đến cuối cùng tôi vẫn ảo tưởng, anh ấy yêu tôi.

Lam Tư Ngộ ôm eo Tịch Mộ, vùi đầu vào lồng ngực anh rất lâu mà không động đậy gì.

Tịch Mộ vẫn giữ tư thế ôm của cậu ta, sau đó anh cúi đàu nhìn mặt cậu ta, "Sao thế? Stupor hả?"

Lam Tư Ngộ lần nữa nhào vào.

"Được rồi, cũng chẳng có gì đâu." Tịch Mộ chỉ muốn xác nhận chuyện này thôi.

Ngụy Tri Thục đứng sau lưng hai người híp mắt nhìn cảnh tượng vui tai vui mắt cười, "Chắc là lâu quá chưa được gặp bác sĩ nên nhớ cậu quá đấy. Dù sao thì gà con mới ra khỏi vỏ lúc nào cũng cần mẹ."

Tịch Mộ phát tởm, anh ôm Tịch Mộ bằng một tay, ánh mắt anh thì nhìn chằm chằm anh ta, "Lúc anh nói chuyện có thể cẩn thận chọn mấy cái ví dụ được không?" Ai là gà mẹ chứ?

Ngụy Tri Thục cười bày bộ dáng cậu biết đáp án mà.

Tịch Mộ tức giận đến thổi tóc mái.

Ngụy Tri Thục cũng không ngờ đến Lam Tư Ngộ lại đến nên anh ta phải đi, trước khi đi anh ta còn chỉ tay Tịch Mộ.

Tịch Mộ cúi đầu, bây giờ anh đang cầm quyển sách Ngụy Tri Thục mới đưa cho anh, "Ha, tôi trả sách cho anh."

"Bác sĩ đọc đi, tôi đọc xong rồi." Ngụy Tri Thục nói như thế.

Tịch Mộ nhoáng cái đau não, "Tôi không có hứng thú với mấy tác phẩm văn học."

"Không có hứng thú thì cứ xem bìa thôi, tôi thích kiểu thiết kế bìa thế này lắm." Anh ta nói đầy thâm sâu: "Tên sách rất bất ngờ, là kiểu sắp xếp chữ mà tôi yêu thích."

Tịch Mộ xem như đã nhìn thấu được anh ta, "Anh lười đến thư viện trả sách đúng không?"

Ngụy Tri Thục chẳng thèm bận tâm anh nghĩ thế nào, "Cậu chơi với bé gà con trước đi, tôi thật sự muốn đi tìm An Khê, bái bai." Nói xong anh ta nhanh chân bỏ chạy.

Tịch Mộ muốn lấy quyển sách trên tay đập anh ta.

"Các anh đang nói chuyện gì thế?" Lam Tư Ngộ nghe bọn họ nói chuyện xong vẫn không biết rốt cục bọn họ đang bàn chuyện gì.

Trong lòng truyền đến thanh âm buồn bã. Tịch Mộ cúi đầu vừa khéo bắt gặp Lam Tư Ngộ ngẩng đầu. Nếu như không phải cậu ta đang đeo bịt mắt, Tịch Mộ cảm thấy trong giây lát này tầm mắt hai người sẽ đối diện nhau, anh sẽ dùng khoảng cách gần đến mức mập mờ này để thưởng thức đôi mắt mang màu sắc cổ xưa này và cả ảnh ngược của anh trong đấy.

"Có gì đâu, nói chuyện phiếm thôi." Tịch Mộ tùy tiện nói thế, ánh mắt anh dịu dàng hơn chút.

"Lam Tư Ngộ buông bác sĩ Tịch ra." Bác sĩ cách đó không xa sốt ruột cực kỳ. Dựa vào lời dặn dò của Chu Lập Chí, kể cả khi nhân cách thứ sáu vô hại thì cũng không được để cậu ta tới gần người khác. Đặc biệt là khoảng cách thân mật đến mức như không có kẽ hở này, cái ôm chặt chẽ đến mức như 1cm còn chưa đến.

Bác sĩ nào cũng đều có cách quản lý bệnh nhân của mình, không trong phạm vi thời gian làm việc của mình, Tịch Mộ biết cũng không nên đi làm phiền thời gian người khác quản lý. "Lam Tư Ngộ, bác sĩ bảo cậu buông tay kìa." Anh nhẹ giọng nói thế.

"Anh nghe lời ông ta sao?" Lam Tư Ngộ hỏi.

Tịch Mộ dở khóc dở cười, "Tôi không có ý muốn nghe theo ông ta, thế nhưng bây giờ cậu thuộc quản lý của ông ấy."

"Tên đàn ông vô dụng." Lam Tư Ngộ buông tay rồi để lại cho anh một đòn chí mạng, "Tôi khinh thường anh."

Tịch Mộ ngu người như gà gỗ.

Tịch Mộ hoá đá.

Tịch Mộ cười khổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!