Ngôn ngữ là gông xiềng nặng nề tăng thêm thêm trọng lượng cho linh hồn người ta.
Sau khi Tịch Thược bảo Tịch Mộ đừng để ý đến chuyện bệnh viện kia nữa thì anh anh cũng nặng nề về lại trường học.
Lên lớp, làm nghiên cứu, điền báo cáo.
Tịch Thược nói sẽ tìm bệnh viện khác tốt hơn hơn cho anh đi thực tập, cô cũng không nói suông, hơn nữa hiệu suất rất cao, chỉ một tuần đã quyết định được một bệnh viện khác. Bệnh viện này nằm trong thành phố, giao thông thuận tiện, khu vực thoáng đãng, quan trọng hơn là đó là một bệnh viện nổi tiếng, không có một chút vấn đề gì đáng nghi.
"Chuyện bên chỗ 'Dưới tán cây bách xù' chị cũng sẽ xử lý tốt." Tịch Thược để anh yên tâm, "Em cứ lên lớp cẩn thận, ngoan ngoãn học, tìm một công việc tốt, sau này bọn chị còn dựa vào em nuôi đây." Cô phẩy tờ báo nói một cách nghiêm túc.
Người nhà bọn họ lúc nói chẳng bận tâm điều gì.
Tịch Mộ không nhận thức được việc trên người mình có gánh nặng như thế.
Chuyện giống như một đám loạn cào cào, thế nhưng Tích Thược xử lý quá tốt, thậm chí còn không có một ai ở bệnh viện cũ gọi điện đến hỏi vì sao Tịch Mộ lại muốn rời khỏi bệnh viện gây khó dễ cho anh.
Thời gian ba tháng dường như cứ vậy trôi đi.
Cuối tuần không có việc gì, trường cũng gần nhà, anh bắt một chiếc xe công cộng về nhà. Giờ anh đang vắt chéo hai chân bấm điều khiển từ xa của TV.
Phim truyền hình không có gì hay ho, phim đang chiếu anh đều đã xem qua, vì thế anh trực tiếp chuyển đến kênh tin tức, vừa nghe tiếng TV, vừa chơi game.
Dẫn chương trình tin tức đang đọc tên một công ty, thế nhưng Tịch Mộ không nhớ nổi cái tên của công ty đó. Ông chủ của bọn họ là nhà tài trợ của một bệnh viện tâm thần và một cô nhi viện.
MC đang phỏng vấn bọn họ, tất cả mọi người đều vì sao lại tài trợ cho bệnh viện tâm thần, bởi vì công ty của bọn họ có liên quan đến thuốc, thế nhưng lý do tài trợ cô nhi viện thì đúng thật là khiến người ta khó tưởng tượng nổi.
"Sau khi con trai tôi đi lạc năm 9 tuổi liền mất đi hoàn toàn tin tức." Giọng nói chuyện của người trung niên trầm bổng du dương, khiến người nghe thoải mái. "Gần đây tôi có được thông tin là thằng bé vẫn còn sống, có vẻ như sau khi lạc đường, thằng bé được một cô nhi viện nước Anh nhận nuôi. Điều này khiến tôi thổn thức không thôi, cho nên tôi muốn cống hiến cho xã hội, giúp những đứa nhỏ không nhà để về cũng có nơi để trở lại.
Hy vọng có thể nhìn được lũ nhỏ có được che chở cũng như con trai của tôi."
"Cơ thể ngài bây giờ sao rồi?" Phóng viên hỏi tình hình cơ thể của ông ta.
"Không quá tốt, bây giờ công ty của tôi gần như đã giao cho em trai tôi. Cũng bởi vì cơ thể của tôi, cho nên tôi mong trước khi cuộc đời của tôi kết thúc, tôi có thể nhìn thấy con trai của tôi một lần. Tôi thật sự... rất nhớ thằng bé."
Tịch Mộ nghe thấy thì thổn thức không thôi, sau đó anh ngẩng đầu lên.
"Ông chủ Lam, cảm ơn ông đã nhận phỏng vấn của bọn tôi." Phóng viên nói lời cảm ơn.
Lam Từ Hành cười cười.
Chính nụ cười cực kỳ đạo đức giả và kiêu ngạo này khiến cho Tịch Mộ sinh ra một loại cảm giác như rất quen thuộc.
TV chiếu quảng cáo.
Nhìn màu sắc rực rỡ trên màn hình TV, Tịch Mộ không biết nghĩ đến cái gì mà sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Rốt cục anh biết vì sao ông chủ Lam ban nãy lại giống như người nào anh từng gặp qua, Lam Tư Ngộ!
"Anh sẽ về tìm tôi đúng không?"
Nghĩ đến Lam Tư Ngộ, những lời cậu ta nói trước khi bọn họ chia tay đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.
Ngôn ngữ có sức mạnh.
Tịch Mộ bây giờ đang bị câu nói này bủa vây, sức mạnh ấy không thua kém gì ác quỷ quấn người.
Không cách nào vứt đi được.
Anh lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng search thông tin liên quan đến ông chủ Lam kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!