Chương 29: Tín đồ Dị giáo

*Tín đồ dị giáo: Để chỉ những người có quan điểm trái ngược hoặc chống lại một tín ngưỡng tôn giáo nào đó.

Sau này của sau này, giống như câu chuyện từ trước đây.

Tịch Mộ trở thành người uy quyền trong giới chuyên nghiệp và lấy được một phần tài liệu nghiên cứu tuyệt vời.

Đó là một đoạn video ghi chép một nhân cách của một người bị nhân cách phân liệt. Bệnh nhân trong video đang ngẩng đàu, hai má gầy gò trông vô cùng không khỏe, đôi mắt người đóng đang né tránh ống kính, nhìn có vẻ vừa nhỏ yếu vừa đáng thương.

"Tôi nghĩ kỹ rồi." Tuy rằng cậu ta sợ những thứ ở thế giới bên ngoài, thế nhưng lúc nói chuyện lại quyết đoán cực kỳ, "Như anh đề nghị, hãy để tôi trở thành duy nhất đi."

"Bất kể là nhân cách chính đã chết hay trốn đi, chỉ cần tiêu diệt toàn bộ nhân cách ngoại trừ tôi là được rồi."

Ngoài ống kính có người búng tay, ra hiệu cậu ta nhìn sang.

Lam Tư Ngộ nhìn thẳng ống kính.

Thiết bị xảy ra vấn đề, hình ảnh nhiễu sóng, cuối cùng khi hình ảnh dừng lại chỉ cỏn ở đó một ánh mắt kiên định và một cơ thể nhỏ bé gầy gò khiến người ta cảm thấy thương cảm.

Tịch Mộ di chuyển con chuột.

Video bị tua đến 10 phút sau, hình ảnh bắt đầu chuyển động lại. Chỉ là mấy phút sau không phải là video đó nữa. Người ngồi trước màn hình vẫn là một cậu thiếu niên, thế nhưng cậu ta không tái nhợt, cũng không yếu ớt. Cậu ta khoanh tay trước ngực, cười ngạo nghễ. Trong video chỉ có sự yên tĩnh, cậu ta lộng lẫy như một đóa hoa lẫn trong sương mù.

Dấu hiệu đã xuất hiện từ rất sớm.

Chỉ tiếc, Tịch Mộ trẻ tuổi không phát hiện được gì, lúc đó anh chỉ có một suy nghĩ, Lam Tư Ngộ trở nên ngoan ngoãn, hơn nữa còn bớt khiến người ta lo lắng hơn. Mỗi ngày cậu ta đều ngoan ngoãn ăn cơm, hơn nữa còn cực kỳ phối hợp với công việc của anh.

"Có phải anh muốn nói chuyện với nhân cách khác không." Một ngày nào đó, Lam Tư Ngộ chủ động đề xuất chuyện này.

Tịch Mộ đang kiểm kê lại thuốc buổi tối cậu ta phải uống thì nghe thấy Lam Tư Ngộ nói thế, anh liếc mắt nhìn cậu ta có chút kinh ngạc. "Ừ, chẳng qua không cần cậu quan tâm, tôi sẽ giải quyết." Anh cầm thuốc và nước, đưa đến trước mặt Lam Tư Ngộ. "Cậu đừng lo, tôi sẽ tìm cơ hội nói chuyện với bọn họ."

Lam Tư Ngộ liếc mắt nhìn thuốc một cái rồi ngoan ngoãn nuốt xuống, sau đó đưa chiếc cốc uống nước đã đậy nắp cho anh.

"Gần đây có phải cậu nghe lời quá rồi không?" Tịch Mộ khom lưng, không nhịn được bóp mặt cậu một cái rồi nhìn bằng ánh mắt cưng chiều.

Lam Tư Ngộ sờ nơi bị anh bóp, ngước mắt nhìn anh. "Anh muốn gặp ai?" Tôi có thể gọi người đó ra." Cậu ta tiếp tục đề tài mới nãy.

"Hả?" Tịch Mộ đưa đồ cho y tá.

Lam Tư Ngộ chủ động nói: "Để tôi giúp các anh xây dựng cung điện ký ức hoàn chỉnh của bọn họ."

"Cậu cũng muốn bắt được Lam Tư Ngộ sao?" Tịch Mộ chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.

Lam Tư Ngộ gật đầu, để thể hiện sự chân thành và thiện lương của mình, cậu ta khẽ cười.

Khi đang toan tính gì đó, đám nhân cách bọn họ sẽ lộ ra nụ cười.

Tịch Mộ nhìn khóe miệng câu lên như có như không của Lam Tư Ngộ thì cảm thấy đáng sợ, cũng chỉ cười lại với cậu ta. "Được thôi."

Vài năm sau, Tịch Mộ nghĩ lại cảnh này liền muốn đập bẹp cái đầu của mình.

Tuyệt vời cái đ*t ấy!

Quá trình điều trị của bọn họ kéo dài một tháng, thêm cả trước khi Tịch Mộ đến, cậu ta đã từng ở bệnh viện này một mùa xuân. Bên trường học gửi thông báo yêu cầu cậu về lại khoa một đợt, thuận tiện báo cáo tiến độ thực tập.

Tịch Mộ gửi tin nhắn cho bác sĩ hướng hẫn của anh trước, sau đó mới đến nói chuyện với Lam Tư Ngộ và những bệnh nhân khác.

Lam Tư Ngộ nghe được anh phải rời khỏi cỡ 3 tháng thì liền ôm eo anh không muốn buông tay. "Vậy anh còn có thể về tìm tôi không?" Cậu ta hỏi.

Giọng điệu lúc cậu ta hỏi câu này vừa thận trọng cũng vừa nghiêm túc, cứ như đây không phải một vấn đề đơn giản mà là chiếc khóa của bản giao ước lặp đi lặp lại nhiều lần.*

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!