Chương 27: Thần Chết và Giáo Hoàng

Biểu cảm Lam Tư Ngộ có thể nói là có chút nghiêm túc.

Tịch Mộ trưng ra gương mặt tươi cười của mình, hỏi: "Bởi vì tôi đến muộn nên cậu giận sao?"

Lam Tư Ngộ tức giận liếc mắt nhìn anh một cái, "Không hề, anh cũng đâu có trễ nhiều đâu."

Tịch Mộ thở phào nhẹ nhõm, "Vậy có lẽ là tôi cảm giác nhầm, tôi cứ cảm thấy hôm nay có vẻ cảm xúc cậu không quá tốt."

Lam Tư Ngộ không thừa nhận chính mình có chút xấu tính: "Do anh cảm giác nhầm."

Trước đó Tịch Mộ còn có thể nghĩ đó là ảo giác của mình, thế nhưng bây giờ anh có thể xác định, ngày hôm nay 100% là cảm xúc của đứa nhỏ này đang không tốt. Anh ngồi xổm trước mặt Lam Tư Ngộ, cầm hai tay cậu rồi nhìn cậu ta bằng ánh mắt dịu dàng. "Sao vậy? Tối hôm qua gặp ác mộng cho nên cảm xúc không ổn sao?"

Tối hôm qua cậu ta cũng chẳng ngủ được bao nhiêu, toàn bộ thời gian phải chơi trò tư vấn tâm lý dở tệ với Chu Lập Chí: "Tối hôm qua anh ngủ ngon không?" Lam Tư Ngộ hỏi ngược lại Tịch Mộ.

"Ngủ trễ một chút, nhưng chất lượng giấc ngủ rất tốt." Tịch Mộ tự khen bản thân vì giữ được thần thái sáng láng.

Lam Tư Ngộ mấp máy miệng một chút.

Tịch Mộ là người cực kỳ biết nhìn người, "Tôi không thể ngủ ngon sao?"

Lam Tư Ngộ kéo kéo khóe miệng mình một cách cứng đờ.

Bỗng nhiên Tịch Mộ tỉnh ngộ, "Tối hôm qua cậu ngủ không ngon nên không chịu được khi thấy tôi nghỉ ngơi tốt đúng hông. Woa, quỷ bự nhà cậu đúng là biết cách tự xem bản thân làm trung tâm đấy."

Một câu nói như một chiếc công tắc.

Dùng bản thân làm trung tâm, thể hiện đặc trưng nhân cách, có cảm xúc, ám thị.

Tịch Mộ bật sáng công tắc tự ti của Lam Tư Ngộ.

"Đừng nói với tôi như thế." Lam Tư Ngộ nhắc nhở anh.

"Nói gì cơ?" Tịch Mộ vốn dĩ cũng không biết cậu ta nói câu trước không khớp câu sau nghĩa là đang muốn diễn đạt cái gì.

"Nói tôi lấy bản thân làm trung tâm."

"Sự thật mà."

"Tôi rất dễ bị ám thị tâm lý, khi anh nói thế, tôi có thể nhoáng cái liền biến thành kiểu người như thế. Thật ra thì tôi cũng không sao, lúc đấy người khổ cũng chỉ có anh thôi."

Tịch Mộ khép hờ hai mắt lại, biểu cảm như đang nuốt giận vào bụng. "Cậu cũng biết cuối cùng người khổ là tôi à?"

"Ừm." Thứ Lam Tư Ngộ tự hào nhất chính là hiểu chuyện. "Trừ anh ra, vốn dĩ cũng chẳng có ai bận tâm tôi đang nghĩ gì.

Tịch Mộ sững sờ, anh há mồm ra, muốn nói gì đó.

"Chẳng qua vì anh ngốc, nên mới thế thôi." Lam Tư Ngộ sẽ không để anh cảm động quá lâu.

Tịch Mộ không đành lòng bèn vươn tay nhào nắn mặt Lam Tư Ngộ, "Nhóc quỷ gầy nhà cậu."

"Không mắng tôi xấu sao?"

"Bộ dạng cậu thế nào có phải tôi không biết đâu." Tịch Mộ cười nói: "Lam Tư Ngộ đúng là một bé cưng xinh đẹp."

Biết rõ rằng anh đang dỗ mình thôi, thế nhưng Lam Tư Ngộ vẫn bị lấy lòng. Cậu ta khẽ ngẩng đầu, cả đuôi lông mày đều lộ rõ sự kiêu ngạo.

Tịch Mộ sờ mặt Lam Tư Ngộ, đôi mắt lộ ra sự đau lòng, "Nếu cậu sớm khỏi hẳn rồi đi ra khỏi đây thì tốt rồi."

Lam Tư Ngộ cọ cọ mặt vào lòng bàn tay anh, đôi mắt khẽ híp nhìn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!