Ngụy Tri Thục ăn uống no đủ, hài lòng lau miệng rồi đi đến khu vui chơi giải trí, chuẩn bị để vượt qua một buổi chiều.
Lúc anh ta vừa đến, bên trong đã ầm ầm.
"Chặn cô bé lại!"
"Nhanh chặn cô bé!"
"Ai lại chạy trốn vậy?" Ngụy Tri Thục thong thả hỏi.
"An Khê." Bệnh nhân vây xem nói ra một cái tên.
Ngụy Tri Thục cau mày sau đó đẩy đoàn người ra.
Người ở trung tâm quả nhiên là An Khê. Cô bé đang bóp một y tá trên sàn nhà, gương mặt cô bé cực kỳ dữ tợn, nước mắt nước mũi đồng thời chảy xuống. "Bọn mày nói dối! Bọn họ từng nói sẽ đến đón tao! Chỉ cần bệnh tao khỏi, ngay lập tức sẽ đến đây! Nhất định do bọn mày không thông báo để bọn họ đến, cho nên bọn họ mới không biết tao khỏe rồi nên không đến."
Ngụy Tri Thục đẩy kính mắt một cái.
Anh ta đã thuộc lòng mọi thứ cô bé này.
Có lẽ cô bé đang phàn nàn về việc cha mẹ vẫn chưa đến đón về.
Ngụy Tri Thục biết chuyện của cô bé. Hình như lúc học cấp hai cô bé bị bạo lực học đường, sau đó hậu quả là bị trầm cảm. Thế nhưng cha mẹ cô bé dường như không biết chuyện trầm cảm là sao, vẫn đưa cô bé đến trường đi học như cũ, đấy còn là trường nội trú. Ở nơi đó, bởi vì cô bé bị trầm cảm nên lần thứ hai lại bị bắt nạt. Sau đó, cô bé liền bị rối loạn lưỡng cực, một nửa là nóng nảy một nửa là trầm cảm.
Cha mẹ cô bé nghĩ thế nào thì Ngụy Tri Thục không rõ lắm. Thế nhưng từ khi bọn họ quyết định đưa cô bé vào bệnh viện này thì có nghĩa là đã bỏ rơi cô bé.
Anh ta hiểu hơn bất cứ ai, những lời mà Lý Giáng mới vừa nói không phải chuyện động trời cũng chẳng phải là nói dối, bởi vì nơi này chính là một phòng thí nghiệm cỡ lớn.
"Bé An Khê." Trên gương mặt Ngụy Tri Thục mang theo ý cười nhàn nhạt, anh ta đi đến bên cạnh An Khê.
An Khê nghe thấy có người gọi tên mình liền ngẩng đầu theo bản năng.
Ngụy Tri Thục dịu dàng nhìn cô bé,"Con gái ngoan, sao lại ở đây? Không phải ba bảo là ở khu nghỉ ngơi chờ ba về rồi sao?"
An Khê nhìn anh ta, nước mắt rơi ào ào. "Nguỵ Tri Thục."
"Ừ." Ngụy Tri Thục ngồi xổm xuống giữ tầm mắt ngang với cô bé.
Bởi vì nói chuyện cùng Ngụy Tri Thục, sức tay cô bé liền lơi lỏng ra.
"Khụ khụ." Y tá nghiêng đầu, liều mạng ho khan.
An Khê phát điên thì sức cũng đủ để bóp chết một người.
"Mới rồi tôi chờ chú chỗ ghế sofa." An khê giơ tay lên, lúc cô bé không biết diễn tả lời nói thì thường dùng động tác tay để bày tỏ cảm xúc bản thân. Thế nhưng tay phải cô bé nâng lên lại chỉ có thể run rẩy không diễn tả được cái gì. Giọng cô bé như đang nức nở, cố hết sức mới tỉnh táo lại. "Sau đó, sau đó, y tá vừa khéo đi ngang qua... Tôi, tôi muốn hỏi chị ta chút xem, ba mẹ và em gái bao giờ mới đến đón tôi, chị ta... nói, sẽ không ai đến đón tôi."
Cô bé không tài nào tin nổi, "Sao có thể chứ, sẽ có người đến đón tôi thôi."
Suốt cả cuộc nói chuyện Ngụy Tri Thục chỉ mỉm cười lắng nghe.
Bất kể là bác sĩ vừa nãy hay y tá này cũng thế, tố chất nghề nghiệp thật sự quá tệ. Lời không nên nói cũng cứ thể mà nói ra.
Ngụy Tri Thục giơ hai tay với cô bé, "Đến chỗ chú nào."
Bé gái 16 tuổi chật vật rời khỏi sàn nhà, nhào vào lồng ngực của Ngụy Tri Thục.
Ngụy Tri Thục ôm cô bé, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô bé. "Tôi đưa cô bé đi." Anh ta nói với y tá mộ câu.
Y tá còn đang ho khan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!