Nụ cười của Tịch Mộ bỗng chốc cứng đờ, nếu hỏi anh là có nhớ được giáo đường kia không, anh có. Nếu có hỏi anh có nhớ nơi đó xảy ra chuyện gì không, anh cũng nhớ.
Anh mắc hội chứng Stendhal*, là một loại hội chứng có thể khiến người mất đi lý trí hay hôn mê chỉ bởi vì nghệ thuật. Người nghiêm trọng hơn có thể bởi một chút xúc động này mà có hành động quá khích đối với những tác phẩm nghệ thuật. Tình trạng bệnh của Tịch Mộ ổn hơn nhiều, anh sẽ chỉ khi nào nghe được âm nhạc thật hay thì tuyến lệ mới phân bố chút ít nước muối trong suốt.
Ít ỏi đến mức giống như nước mắt cá sấu.
Cho nên trước giờ Tịch Mộ chưa từng xem bệnh tình của bản thân là một vấn đề.
Mãi cho đến khi anh nghe được âm thanh bài hát vang vọng khắp không gian ở căn giáo đường nơi nước Anh kia.
Hướng về cái chết để sống, không ngừng vật lộn, vừa vĩ đại mà lại vừa tầm thường.
Anh nghe được từ trong bài thánh ca nỗi đau và sự vĩ đại của bản chất con người.
Vì vậy, đó là lần đầu tiên Tịch Mộ khóc không thành tiếng.
Bởi vì anh khóc quá lố nên khiến người xung quanh bị dọa hết hồn, đứa nhỏ bên cạnh không chịu được cảnh nước mắt nước mũi tèm lem của anh, nên bất đắc dĩ đưa khăn tay của chính mình cho anh.
Tịch Mộ hồi tưởng lại toàn bộ cảnh tượng khiến chính mình mất mặt, anh hoàn toàn không nhớ ở hiện trường có ai.
"Cậu ở đó sao?" Tịch Mộ hỏi.
Lam Tư Ngộ vẫn còn đang chỉ vào hình minh họa, "Tôi ở đó."
"Cậu thấy tôi?"
Lam Tư Ngộ ngẩng đầu lên, cậu ta chậm rãi nheo mắt, khẽ mỉm cười.
Tịch Mộ có một suy nghĩ không mấy tốt đẹp lắm, "Là người đưa khăn mùi soa cho tôi?" Lúc ấy ở trong giáo đường, anh chỉ bận khóc, một người từng có hành động liên hệ với mình thì Tịch Mộ cũng chỉ có thể nhớ đến một người, đó chính là đứa nhỏ ở bên cạnh.
Lam Tư Ngộ cũng không chắc chắn lắm: "Có thể nói là tôi sao?"
Tịch Mộ hiểu rõ ý cậu ta, "Khi ấy người ở đó là Lam Tư Ngộ kia."
Lam Tư Ngộ đặt sách xuống, ngước mắt nhìn anh, đôi mắt ấy trong suốt không một vẩn đục không thấy được đáy, giống hệt như thiên sứ trong sách, lại tựa như tiếng âm vang của thánh giá và giáo đường.
"Tiếc là, bây giờ phần kí ức kia đã là của tôi rồi."
Tịch Mộ lấy đi cuốn sách trong tay Lam Tư Ngộ, sau đó khép lại, giấu thiên đường lại trong những con chữ tiếng anh bất động.
Nghe đâu, có người phải dùng cả một đời để đi học cách nói chuyện, học từ học chữ, học cách bày tỏ, mới có thể phá vỡ rào cản giao tiếp với người khác.
Tịch Mộ còn chưa đi qua được cuộc đời của chính mình, vì thế anh thật sự còn chưa thể thành công xây dựng một cây cầu cho riêng mình để có thể diễn đạt cảm xúc của bản thân vào giờ khắc này.
Không, tôi không tiếc nuối.
Không, cái này không có gì để tiếc.
Đúng, hình như tôi thật sự có chút tiếc nuối.
Đúng, vậy thế thứ tôi nuối tiếc lại là cái gì?
Lam Tư Ngộ nhìn thấy vẻ mặt của anh liền nghiêng đầu qua.
Tịch Mộ vươn tay ra về phía cậu.
Vẻ mặt của Lam Tư Ngộ vô cùng nghi hoặc thế nhưng vẫn cầm lấy tay anh.
Tịch Mộ nói: "Ý tôi là bảo cậu nhanh cùng tôi đi sắp xếp sách về vị trí cũ đi." Nếu như cứ vậy rời đi, nhất định anh sẽ bị mắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!