Lúc mới bắt đầu phát bệnh stupor, cả người vẫn chưa hoàn toàn cứng lại.
"Này này này, quý ngài Lam Tư Ngộ à." Tịch Mộ vươn tay ra, quơ quơ trước mặt cậu.
Lam Tư Ngộ tốc độ cực kỳ chậm chạp y như hình ảnh bị chỉnh chế độ slow motion trong máy quay. Cậu ta từ từ nhấc mí mắt của mình, sau đó chớp một cái.
Đôi mắt hổ phách lại chậm rãi xuất hiện, cứ như mặt trời vén màn mây bước ra.
Lam Tư Ngộ khiếp sợ, chậm rãi nâng tay mình.
Ngay lúc Tịch Mộ cho rằng cậu ta sẽ vồ lấy mình để tìm thấy chút cảm giác cuối trên cơ thể mình thì tay Lam Tư Ngộ rơi xuống cổ tay anh. Anh cảm giác được cánh tay xương xẩu đang gác trên cổ tay của mình, Tịch Mộ nghĩ mình sẽ thấy kinh hoảng cứ như con người bị móng vuốt của quái vật tóm lấy.
Thế nhưng khó tin nổi ấy là vào giờ phút này anh lại thấy lòng mình mềm mại bình tĩnh.
Tịch Mộ quay đầu nhìn Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ cúi đầu, hai mắt không có tiêu cự, hoàn toàn mất đi linh hồn.
"Ngài Lam Tư Ngộ ơi." Tịch Mộ bất đắc dĩ nở nụ cười, "Chúng ta đang nói chuyện quan trọng đấy, cậu có thể đừng có làm tôi tuột hứng thế không?"
Lam Tư Ngộ lặng lẽ không nói gì cả.
Tịch Mộ biết, bây giờ giọng nói của mình truyền vào tai cậu ta nhất định đang giống như tiếng vọng từ hành tinh xa xôi nào đó truyền đến, vừa mơ hồi không rõ vừa kéo dài không ngừng.
"Sao thế?" Nhân viên bảo vệ nhận ra được bầu không khí nơi đây không đúng nên đi tới.
"Không có chuyện gì, stupor thôi." Bởi vì xảy ra chuyện vừa nãy nên bây giờ Tịch Mộ rất cảnh giác với sự quan tâm của bọn họ. Ngay trong chớp mắt bọn họ đi tới, thậm chí hắn còn vươn tay ôm lấy Lam Tư Ngộ theo bản năng, dùng thay tạo ra một vòng cô lập giữa bọn họ.
"Vậy tôi đưa cậu ta về." Rõ ràng nhân viên bảo vệ cũng không phải lần đầu gặp chuyện này.
"Không cần." Tịch Mộ từ chối anh ta, "Để tôi là được."
Nhân viên bảo vệ liếc mắt nhìn anh, "Cậu không cần dè dặt thế đâu."
Tịch Mộ cười cho qua chuyện, "Tôi không dè dặt, cậu ta cũng không nặng."
Thấy anh lần nữa cự tuyệt, nhân viên an ninh cũng không kiên trì nữa mà cứ thế đi.
Tịch Mộ Mộ hít sâu một hơi, sau đó kéo cánh tay Lam Tư Ngộ, đặt cậu ta lên lưng mình, sau đó cõng đi.
Cho dù Lam Tư Ngộ có gầy trơ xương thế nhưng trọng lượng khung xương cũng không nhẹ, thêm vào việc người mất ý thức còn nặng hơn cả người bình thường. Lúc Tịch Mộ mới bắt đầu đứng lên có thể cảm nhận được áp lực và hơi thở của mình không đều.
Cuối cùng, anh vẫn thành công cõng cậu ta lên được, sau đó chậm rãi đi về bệnh viên.
Một tòa nhà nhìn qua bình thường nhất trong bệnh viện.
Trang trí bởi màu trắng, nền đất bê tông kiên cố.
Nghĩ đến bệnh nhân vừa mới bị mang đi, bước chân của Tịch Mộ càng thêm chậm chạp, nặng nề.
Anh vốn cũng không biết chuyện gì về bệnh viện này cả.
Chị gái của anh không tiếc quan hệ để nhét bằng được anh vào đây thì nhất định điều đó cũng không phải là là một chuyện sốt ruột bình thường.
Rốt cuộc nơi này là kiểu vực sâu thế nào?
Nghĩ đến cảnh có thể xuất hiện nguy hiểm mà không ai ngờ. Đột nhiên anh cảm thấy đưa cả Lam Tư Ngộ vào chuyện này thì mình thật giống như một trong số những thành viên mang tội danh giết người ở đây.
Không chỉ cơ thể, trái tim anh cũng trở nên nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!