Chương 2: Chào mừng đã tới bệnh viện tâm thần

Tôi có một căn nhà chứa đầy quái vật.

Vào mùa xuân, thần linh chôn quái vật dưới lòng đất.

Bi thương, bệnh tật, dày vò, gào thét, những loại phân bón này được tưới cùng nhau.

Mùa thu đến rồi, thần linh liền thu hoạch được năm con quái vật.

Chúng tôi, lấp đầy căn phòng này.

Mùa xuân đến rồi.

Ở phía Nam, những chiếc lá hơi già của cuối đông còn vương lại trên đầu cành. Những chồi non cũng bắt đầu mọc ở ngọn, sinh mệnh mới đẩy những chiếc lá già nua ra đến rìa.

Những chiếc lá vàng bị đẩy ra rìa, chúng nó rơi xuống, xoay tròn, đáp xuống trước một tòa nhà to lớn, cũ kỹ và tối tăm. Xung quanh là những dây sắt cứng rắn vây quanh, đi thẳng về phía trước là cánh cổng nặng nề lạnh lẽo.

Chàng trai đứng trước tòa nhà này, anh mặc chiếc T

-shirt đơn giản và quần Jeans, trên gương mặt đẹp trai đeo một chiếc kính mắt kiểu cũ, trông vô cùng hiền lành.

Anh cầm trên tay một tấm bản đồ, vẫn chưa tin được mình vậy mà có thể dựa vào hướng dẫn trên bản đồ và đến được cái nơi hoang vu này.

Anh đứng trước cửa chưa được mấy phút, có một người đã vọt ra mở cửa. "Sư đệ! Em đến thật đấy à!"

Tịch Mộ ngoài cười nhưng trong không cười, "Sư huynh, bệnh viện anh có chút xa đấy nhỉ." Lúc anh nói nhấn mạnh từ "có chút", giọng điệu đầy mỉa mai.

La Trạch cười hì hì, hoàn toàn không để ý đến sự mỉa mai của anh và mở cửa.

Cánh cổng sắt đã tồn tại lâu đời phát ra âm thanh chát chúa.

Vẻ mặt của Tịch Mộ cực kỳ phức tạp.

Nhìn thấy những cảm xúc hỗn loạn của anh, La Trạch càng cười rạng rỡ. "Bệnh viện này đã mở được hơn trăm năm rồi, cho nên ở xa hơn một chút, trang thiết bị cũ kỹ hơn một chút, em hiểu được mà."

Tịch Mộ bày tỏ, có thể hiểu được, nhưng người muốn đi.

La Trạch ôm lấy bả vai Tịch Mộ, không cho phép anh trốn chạy. "Bệnh viện bọn anh cần mấy thực tập sinh để sai vặt, chắc là em cũng muốn tìm một bệnh viện thực tập ha. Chỉ cần chọn bệnh viện bọn anh, thì sẽ hoàn toàn là tình huống đôi bên cùng có lợi."

Tịch Mộ nghe vậy, cười một tiếng kỳ quái, đẩy gọng kính treo trên sống mũi.

La Trạch như không nhìn thấy sự thay đổi kỳ lạ của anh, kéo anh vào, "Tịch Mộ! Chào mừng em đến với Bệnh viện tâm thần Dưới Tàng Cây Tử Đằng."

Tịch Mộ nhìn thấy tòa nhà cao tầng vẫn còn khí thế, tạm thời nhịn xuống bực bội.

Hai người bọn họ đi vào tòa nhà.

Tịch Mộ là sinh viên ngành Tâm thần học, trường học bọn họ quy định học kỳ này phải đi ra ngoài thực tập. Thành tích học tập của Tịch Mộ cực kỳ ưu tú, đã có vài bệnh viện vì anh mà chìa cành Oliu*. Ngay lúc anh đang phân vân nên chọn nơi nào thì vị sư huynh đã tốt nghiệp được hai năm này liên hệ cho Tịch Mộ.

*Hành động đánh tiếng mời gọi.

Sư huynh cực kỳ quấn người này nói với Tịch Mộ, bệnh viện tâm thần có lịch sử trăm năm của bọn họ rất thiếu thực tập sinh, hy vọng Tịch Mộ suy xét qua. Ngay sau đó, anh cũng không thèm để ý Tịch Mộ có muốn từ chối hay không mà đặt lịch cho cậu đến đây quan sát trước.

Tịch Mộ bất đắc dĩ, chỉ có thể chuẩn bị cẩn thận rồi đến bệnh viện tâm thần Dưới Tàng Cây Tử Đằng. Lúc anh tìm hiểu tình huống của bệnh viện tâm thần này, đã có hai chuyện đáng sợ đã xảy ra. Chuyện thứ nhất là, Dưới Tàng Cây Tử Đằng là một bệnh viện tâm thần ở một nơi hẻo lánh rất xa. Chuyện thứ hai là, bởi vì quá vắng vẻ, nên hướng dẫn cũng không có, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của bản đồ và La Trạch mới đến được nơi.

"Thật sự đây không phải là căn cứ thí nghiệm người lập dị đấy chứ?" Tịch Mộ không nhịn được rủa thầm.

Động tác La Trạch cứng đờ, thế nhưng lại khôi phục bộ dáng cười hì gì rất nhanh, "Nhiều người lần đầu đến đây đều nghĩ thế, thế nhưng bệnh viện của bọn anh cực kỳ rộng rãi, cực kỳ sáng sủa, cực kỳ thoải mái! Điều quan trọng nhất là đặc biệt thích hợp với những học sinh xuất sắc như em!"

"Mấy anh có vẻ như thiếu người đến thế à?" Tịch Mộ buồn phiền nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!