Chương 14: Nhóm nhân cách

Lam Tư Ngộ nhìn về phía cửa sổ.

Cửa sổ bị rất nhiều chiếc then cài khóa lại, bất kể nó lại nhìn thế nào cũng chỉ có thể thấy sự nghẹt thở vì bí bách.

Nó buông hai tay xuống, yên lặng.

Cảm xúc trong lòng nó cứ như một vũng nước tù đọng, trong trái tim chẳng có gì cả, bất kể là cướp đi ánh sáng hay là cướp đi tự do của nó, nó cũng đều không có phản ứng gì lớn.

"Này." Có người gọi nó.

Lam Tư Ngộ vẫn duy trì tư thế như trước, đầu cũng không nhấc. Bởi vì nó biết ở trong căn phòng này, ngoại trừ nó thì không có bất cứ ai nữa cả.

Thanh âm thô lỗ kia vang lên lần nữa, " Biến đi."

Đồ chơi hình người nở một nụ cười kinh khủng.

"Được thôi."

Lam Tư Ngộ bị đẩy khỏi sân khấu.

Khi nó chìm sâu vào bóng tối, đột nhiên có người tốt bụng bật đèn lên."

"Đến đây nào, để bọn tôi nhìn xem." Giọng của thiếu nữ lanh lảnh như tiếng chim hoàng oanh hót ngày xuân, "Quái vật nhỏ chiếm cơ thể này đã trở lại rồi này."

Lam Tư Ngộ giương mắt, xung quanh nó có bốn người.

Một người thanh niên đẩy kính mắt của mình, lộ ra một nụ cười nhưng trong lòng không hề có ý cười.

Cô thiếu nữ đứng cạnh công tắc nguồn điện, nửa gương mặt lộ ra ngoài sáng nửa gương mặt chìm trong bóng tối.

Người thứ ba là một người trung niên, ông ta mặc quần áo rộng của người trung niên đang làm ổ trên ghế salon ngủ say như chết.

Lam Tư Ngộ đứng lên, nó nhìn trước mặt, nơi đó đặt một hũ đựng tro, bên trên viết 3 chữ "Lam Tư Ngộ".

Nó híp mắt nhìn về phía trung tâm sân khấu.

Có một người đàn ông cường tráng mạnh mẽ đang đứng đó, cả người như được tắm trong ánh sáng.

Năm người bọn họ lớn lên giống hệt như nhau.

Lam Tư Ngộ cúi đầu, nó lập tức biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ, mặc bộ quần áo gọn gang và đội chiếc mũ dạ màu đen. Nó cởi mũ xuống, nghiêng mình với bọn họ. Nó lộ ra gương mặt tròn trịa như lòng trắng trứng, Thoạt nhìn đúng là một đứa nhỏ xinh đẹp làm người ta yêu thích. "Lâu rồi không gặp."

Những người khác nhìn nó bằng ánh mắt xem thường.

Lam Tư Ngộ ôm cái mũ của mình, nhìn về phía trung tâm. Từ khi nó được chọn làm nhân cách chính, nó liền nhận được quyền lớn nhất nắm giữ cơ thể này. Kể cả bây giờ nó không đứng ở trung tâm nó cũng có thể thấy được rõ ràng những thứ gì mà cặp mắt kia có thể nhìn thấy.

Sau khi Phó đồ chiếm được cơ thể, ngay lập tức hắn ta giật đứt xích sắt trong tay.

Hắn thành công mở dây khóa được, sau đó mai phục.

Thế giới vào đêm như dài đằng đẵng.

Phó Đồ tự nắm lấy tay mình, mặc dù rất vội vã thế nhưng hắn vẫn không để lộ cái gì.

Rốt cục cũng có người mở cửa đưa đồ cho người trong phòng. Y tá nhìn thấy bệnh nhân vốn nên nằm đó đã biến mất, cô chuẩn bị gào lên. Phó Đồ nhảy ra từ nơi mai phục rồi đánh ngất cô ta.

Ngay sau đó, Phó Đồ thô bạo kéo cô ta vào trong phòng, hắn cởi áo quần của cô mặc lên người mình. Hắn đeo khẩu trang lên, đè mũ thấp xuống, hoàn toàn ngụy trang cho mình.

Chạy khỏi đây!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!