Editor: Nơ
Trong suốt thai kỳ của Mạnh Ly, gần như lúc nào cũng có Cận Thời Dược ở bên cạnh chăm sóc, anh gác toàn bộ công việc sang một bên. Chỉ có điều, lần này trùng hợp diễn ra kỳ thi mô phỏng máy bay nửa năm một lần nên phải tạm thời rời đi vài ngày để tập trung (thật ra là không) ôn thi.
Có ai hiểu được mấy ngày Cận Thời Dược không ở bên Mạnh Ly anh đã khổ sở đến mức nào. Trong suốt đợt tái huấn luyện, mỗi ngày anh ngủ chưa tới bốn tiếng, không thể thả lỏng dù chỉ một chút. Nhưng dù vậy, anh vẫn tranh thủ gửi tin nhắn, gọi video thường xuyên cho Mạnh Ly. Ngược lại, Mạnh Ly bận đến mức không kịp trả lời, tin nhắn của anh phải đợi cả vòng tuần hoàn mới nhận được hồi âm.
Cô lúc thì đi học các lớp dành cho thai phụ, nào là lớp yoga, lớp học tiền sản, lớp âm nhạc, lớp chăm sóc trẻ nhỏ,... Lúc thì ngồi trông ở quán cà phê, dù không làm gì, chỉ cần v**t v* mèo hay trò chuyện cùng Phương Thiến là cô đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Tối đến, sau khi Mạnh Ly tắm xong, dì Trương sẽ giúp cô bôi dầu chống rạn và mát
-xa. Bụng cô ngày một lớn, cơ thể cũng bắt đầu sưng phù nghiêm trọng.
Công việc này vốn là do Cận Thời Dược đảm nhận mỗi tối, giờ anh vắng nhà, nên đành để dì Trương thay thế.
Từ sau khi mang thai, Mạnh Ly thường phải dậy giữa đêm đi vệ sinh. Bụng cô quá to nên việc đứng ngồi trở nên khó khăn. Mỗi đêm Cận Thời Dược đều dậy dìu cô vào nhà vệ sinh, đợi cô xong việc rồi mới đưa cô về giường. Giờ anh không có ở nhà, dì Trương cũng phải ngủ lại phòng cô.
Lúc cuộc gọi video đến, Mạnh Ly đang vừa ăn trái cây vừa nghe dì Trương kể chuyện phiếm ở quê dì ấy. Thề luôn, những chuyện "drama" này càng nghe càng cuốn. Mạnh Ly tập trung đến mức chẳng để ý điện thoại đang reo. Mãi đến khi dì Trương cần uống nước để nhuận giọng, thấy có tiếng động mới nhắc cô.
Dì Trương đứng dậy lấy điện thoại giúp Mạnh Ly, nhưng vì có mật khẩu nên không biết ai gọi. Tuy nhiên dì ấy rất chắc chắn: "Nhất định là Thời Dược gọi."
Mạnh Ly cầm điện thoại. Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Mạnh Ly vừa bắt máy, gương mặt hoàn hảo không góc chết của Cận Thời Dược xuất hiện trên màn hình, cùng với... phần ngực trần của anh. Dì Trương vốn định chào hỏi mấy câu, hỏi anh mấy ngày qua thế nào, dì ấy ở nhà chăm sóc Mạnh Ly rất tốt. Nhưng vừa liếc màn hình một cái, dì Trương giật nảy vội vàng lùi lại: "Ôi trời, hai vợ chồng cứ tự nhiên nói chuyện, dì không làm phiền hai đứa nữa.
Có việc gì cứ gọi dì!"
Dì Trương rất tinh tế, tự giác rời khỏi phòng.
Cận Thời Dược lúc này đang ở khách sạn.
"Anh tắm xong rồi sao?" Mạnh Ly hỏi.
"Vẫn chưa, anh mới về phòng." Anh trả lời, "Chuẩn bị đi tắm."
Sau đó anh lại hỏi, "Hôm nay em học gì vậy? Dì Trương đi với em à?"
"Dạ." Mạnh Ly gật đầu, "Hôm nay học cách thay tã, cách chăm em bé các kiểu."
Nghe vậy, sắc mặt Cận Thời Dược ngay lập tức chùng xuống: "Phải là anh đi với em mới đúng."
Anh mím môi, vẻ mặt tủi thân như một đứa trẻ bị bắt đi học mà đành bỏ lỡ cơ hội được đi chơi công viên cùng ba mẹ, như thể vừa đánh mất cả thế giới — vừa trẻ con vừa đáng yêu.
Mạnh Ly không nhịn được phì cười, nhưng vẫn an ủi: "Không sao, dù sao anh cũng sắp về rồi, đến lúc đó em dạy lại cho anh."
"Anh muốn về nhà ngay bây giờ!"
Cận Thời Dược như mất hết sức sống, đổ người xuống giường. Nhìn là biết tâm trạng anh đã sụp đổ hoàn toàn.
Anh giận dỗi đến mức ngực phập phồng liên tục — một đứa nhóc ba tuổi có cơ bụng.
Trên mặt anh hiện lên dòng chữ đầy bất lực và chán nản: "Cái lớp chết tiệt này ai thích học thì học, chứ tôi không học nữa. Nhưng đáng ghét là vẫn phải học."
Mạnh Ly cười không ngừng, cái bụng vốn đang yên tĩnh giờ lại lồi lõm nhấp nhô.
Hai bé bị mẹ cười làm tỉnh giấc, đạp cô đau điếng, nhưng vẫn trong ngưỡng chịu được.
Cô bật camera sau, kéo áo ngủ lên để lộ cái bụng bầu to tướng, hai đứa bên trong vẫn đang đạp hăng. Cảm giác như đống nội tạng trong bụng cô sắp bị đá tung hết ra rồi.
"Được rồi mà, cho anh xem cục cưng này." Mạnh Ly nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!