Chương 55: Đen tối

Editor: Nơ

Chính vì lớn lên trong một gia đình hạnh phúc và tràn ngập yêu thương, lại được chứng kiến ​​tình yêu từ ba mẹ nên Cận Thời Dược cho rằng tình yêu của mình cũng nên như thế.

Một nửa kia của anh, phải là người anh yêu.

Trong tình yêu, nếu một bên không yêu thì tình yêu chẳng có ý nghĩa gì cả. Anh cũng nói rằng anh không thể yêu thêm một ai khác, và anh đã nhận định rõ điều này từ rất lâu. Vì vậy, anh chọn cách không đấu tranh thoát khỏi mà để bản thân chìm sâu hơn nữa. Nếu không thể có được người mình yêu, vậy cứ sống cô đơn hết quãng đời còn lại.

Khi Mạnh Ly nghe được tiếng lòng của anh, vẻ mặt cô trở nên phức tạp trong chốc lát, không biết nên trả lời thế nào.

Thấy biểu cảm không đúng trên mặt cô, Cận Thời Dược vội vàng đi tới. Bởi vì trên tay có mùi thịt bò nên anh không dám chạm vào Mạnh Ly, chỉ cúi người thơm lên đỉnh đầu cô.

Một lúc lâu sau, Mạnh Ly mới nói: "Anh quá ngốc."

Cận Thời Dược không đồng ý, nhún vai: "Ngốc gì chứ? Chẳng nhẽ nhất định phải tìm bừa một người hay sao? Như vậy chỉ khiến anh thêm đau khổ, đối với ai mà nói cũng không công bằng. Không nói đến những thứ khác, kết quả tốt nhất vẫn là sống một mình. Anh vẫn có thể chăm chỉ làm việc, thỉnh thoảng nghỉ ngơi xả stress, ăn cơm với bạn bè, dành thời gian đi du lịch, tìm một số sở thích mà anh hứng thú.

Kỳ thực, cũng không khác cuộc sống trước kia là bao."

Nói xong, anh nhìn cô: "Nhưng nếu cứ mãi như vậy, thì tương lai có lẽ sẽ không còn hy vọng nữa."

Những ngày như thế rồi cũng sẽ trôi qua một cách vô vị.

Mạnh Ly lại hỏi: "Nếu như em lấy người đàn ông khác thì sao?"

Câu hỏi này khiến vẻ mặt của Cận Thời Dược thay đổi, chỉ cần nghĩ đến một xíu thôi cũng giống như gặp ác mộng vậy. Anh nhíu mày, trong mắt lộ ra nét bi thương vô hạn: "Vậy thì vào ngày thành hôn của em, sẽ có một trận mưa lớn chưa từng có. Nhấn chìm toàn bộ thế giới."

Rõ ràng đó chỉ là lời nói đùa, nhưng vẻ mặt của anh cực kỳ nghiêm túc.

Mạnh Ly phì cười: "Mưa trên trời là nước mắt của anh đúng không?"

Cận Thời Dược ngẩng cằm lên, không phủ nhận. Thay vào đó, anh bĩu môi, hai tay áp vào má, giả vờ sắp khóc.

"..."

Còn biết tỏ vẻ dễ thương sao!

Chủ đề này dường như đang dần đi theo hướng nghiêm túc, Cận Thời Dược lại thơm má cô một cái rồi cười: "Nhưng may mắn thay, ước mơ của anh đã thành hiện thực, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi."

Tuy nhiên, Mạnh Ly thì khó mà cười được.

Cô cảm thấy hổ thẹn.

So với quan điểm sống và tình yêu của Cận Thời Dược, một khi đã quyết tâm theo đuổi một người thì người đó sẽ là duy nhất. Mà cô hình như khá thực tế. Bởi vì cô không có khái niệm gì về hôn nhân và tình yêu, cô đã nghĩ đến việc không yêu hoặc không kết hôn. Cô cũng từng nghĩ rằng, nếu cô gặp được một người phù hợp về mọi mặt, có lẽ sẽ không khó để cố gắng ở bên nhau hoặc lập gia đình.

Cô thực sự thích chàng trai trong ký ức của mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ độc thân cả đời vì anh. Cô nghĩ điều đó không thực tế, người ta sẽ không thể sống cả đời khi bám víu vào thứ tình cảm ảo tưởng này.

Nhưng Cận Thời Dược đã đạt tới trình độ mà phần lớn người thường không thể làm được.

Đây không ngốc thì là gì?

Mạnh Ly đột nhiên cảm thấy tim nhói đau, cô không nhịn được nhảy xuống  ghế cao trước bếp đảo, đi vào trong bếp.

Cận Thời Dược đang nhào bột. Anh là người rất có trách nhiệm. Nếu đã bắt tay vào làm thì sẽ cố gắng hết sức hoàn thành, đảm bảo Mạnh Ly có trải nghiệm ẩm thực tốt nhất. Anh không dùng mì làm sẵn mà tự tay nhào, để mì dai và ngon.

Có một câu nói thế này, muốn giữ trái tim một người, trước tiên phải giữ được dạ dày của họ.

Cho nên mỗi lần Cận Thời Dược nấu ăn cho Mạnh Ly, anh đều rất cẩn thận, cẩn thận hơn lúc đi thi gấp trăm lần.

Lúc này, Mạnh Ly đột nhiên ôm chặt anh từ phía sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!