Chương 50: Đã lâu không gặp, em gái thân yêu của chị

Editor: Nơ

"Em sợ… anh sẽ kích động..."

Còn có thể có lý do nào khác?

Chủ yếu là bởi vì tính cách của cô. Cô đã tự lập từ khi còn nhỏ, chuyện gì cũng cố gắng nhẫn nhịn hoặc gánh chịu một mình. Không ai quan tâm đến cảm xúc của cô, và cũng không ai quan tâm cô sẽ vui hay buồn.

Ngay cả hiện tại, dù vẫn luôn tin tưởng Cận Thời Dược là người duy nhất để ý đến tinh thần và hoàn cảnh của mình. Nhưng cô vẫn vô thức chọn một mình chịu đựng, chỉ báo tin tốt không báo tin xấu. Cô không phải kiểu người thích gây rắc rối cho người khác.

Đương nhiên, chuyện cô sợ Cận Thời Dược lại làm ra hành động quá khích là thật, dù sao lần trước anh đã cầm đao đâm Lưu Ngọc Cầm, cô thật sự rất sợ.

Cô chỉ định đợi thêm một thời gian nữa xem sao.

Bởi vì tin nhắn đe dọa đã trôi qua một tuần rồi.

Mạnh Ly nghĩ rằng Mạnh Tinh có thể đang tức giận nên cố ý hăm dọa nhằm thỏa mãn bản thân. Cô cứ ngỡ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó.

"Kích động?"

Khi Cận Thời Dược nghe được những lời này, anh giận càng thêm giận, đến mức thái dương giật lên từng hồi: "Em có biết nếu em xảy ra chuyện gì, đây sẽ không còn là vấn đề kích động hay không?"

Mạnh Ly ngập ngừng không nói nên lời: "Em nghĩ..."

Trước khi cô nói hết câu, anh dường như đã hiểu cô muốn nói gì.

"Em nghĩ?" Giọng nói của Cận Thời Dược nặng nề, cảm giác áp bức mãnh liệt. Anh cầm điện thoại của cô chỉ vào màn hình: "Mạnh Ly, em có biết tính nghiêm trọng của chuyện này không?

Đã gửi cái này rồi, em còn mong đợi gì ở lương tâm của cô ta?"

Đây là lần đầu tiên Cận Thời Dược dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô.

Có lẽ bình thường anh đã quá chiều chuộng dịu dàng, nên một khi tăng âm lượng, nghe có vẻ khó tính và hung dữ hơn. Giống như đang mắng.

Tuần trước, cô đúng là mất cảnh giác.

Nhưng ngay sau khi nhận được di ảnh, cô mới thực sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Nghiêm trọng đến mức cô không thể chịu đựng một mình được nữa, toàn thân run rẩy sởn gai ốc vì sợ hãi.

Cô cúi gầm mặt, mắt nhìn mũi chân: "Em xin lỗi."

Cận Thời Dược có thể thấy rõ hàng lông mi đang run rẩy nhẹ của cô. Sự bất lực cùng hoảng loạn đều hiện rõ trên khuôn mặt.

Chỉ đến lúc này anh mới lấy lại được chút tỉnh táo. Nhận ra bản thân vừa mất kiểm soát. Khi xảy ra chuyện, thay vì an ủi, anh lại chỉ trích cô.

Anh đúng là một thằng chồng tệ.

Cận Thời Dược nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, nhẹ nhàng kéo Mạnh Ly vào lòng, xoa xoa khuôn mặt cô vỗ về: "Là lỗi của anh, anh không nên lớn tiếng với em.

Anh sai rồi. "

Anh hôn lên đỉnh đầu cô rồi men xuống trán, giọng nói trầm ấm, chậm rãi dỗ dành: "Anh chỉ muốn nói với em một điều, anh hy vọng em sẽ hoàn toàn mở lòng với anh.

Em hiểu chứ?"

"Khi gặp những chuyện như thế này, em phải báo cho anh biết trước."

"Anh cũng đã nói với em rồi, em hãy thử buông lỏng cảnh giác và dựa dẫm vào anh. Kết quả là một câu cũng không nghe lời." Cận Thời Dược nói trúng tim đen, "Đừng tự gánh vác mọi thứ.

Mạnh Ly, em không mệt sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!