Chương 29: Mỗi lần nhìn thấy em, trái tim anh sẽ bất giác rung động

Có lẽ, mọi cảm giác rung động đều bắt đầu từ sự tò mò.

Lần thứ hai gặp nhau là ở khuôn viên trường THPT Số 6.

Ngày đó, Diệp Phàm chủ động hẹn anh đánh bóng rổ, nói là tổ chức một trận so tài với đàn em khối 11.

Nguyên nhân là vì trong một lần nghỉ giải lao giữa hiệp, Diệp Phàm đã xảy ra xung đột với một đàn em khối dưới nào đó. Đàn em kia không phục, tuổi trẻ hiếu thắng lại phách lối không coi ai ra gì, nên đề nghị muốn được so tài.

Diệp Phàm đương nhiên đón nhận sự khiêu chiến này, cả hai thương lượng quy tắc, cuối cùng nhất trí quyết định có thể tự chiêu mộ thành viên đội bóng rổ của mình. Người thua cuộc sẽ chấp nhận hình phạt từ người chiến thắng vô điều kiện.

Hôm ấy, Cận Thời Dược vừa mới học xong môn cưỡi ngựa, đang cởi trang phục cưỡi ngựa trong phòng thay đồ thì điện thoại trong tủ reo lên, thông tin hiển thị là Diệp Phàm gọi đến.

Mà trước đó, Diệp Phàm còn gửi cả chục tin nhắn thoại.

Cận Thời Dược vừa nghe máy, Diệp Phàm đã lập tức ai oán chất vấn hỏi tại sao không trả lời tin nhắn của cậu ta. Kế tiếp là bắt đầu hùng hổ sôi máu miêu tả toàn bộ sự việc, nói muốn dạy cho tên nhóc miệng còn hôi sữa kia một bài học.

Để em nó biết xã hội hiểm ác cỡ nào, biết phiên bản người thật của Hanamichi Sakuragi trông ra sao.

Cận Thời Dược mím môi dưới, vẻ mặt bình tĩnh: Vậy mày cố lên.

"Không có mày tái sinh Rukawa Kaede, tao có là Hanamichi Sakuragi cũng như không! Như vậy sao còn được gọi là Slam Dunk* chứ?" Căn bệnh ấu trĩ hoang tưởng của Diệp Phàm lại tái phát, giọng điệu cực kỳ phấn khích,

"Chỉ cần mày đến, hai anh em chúng ta sẽ hạ gục toàn bộ đối thủ chỉ trong nháy mắt! Bắt thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch kia quỳ xuống đất gọi ba!"

*Slam Dunk (SLAM DUNKスラムダンク Suramu Danku?) là bộ manga thể thao dài 31 tập được sáng tác bởi tác giả Inoue Takehiko nói về đội bóng rổ của trường cấp ba Shōhoku. Hanamichi Sakuragi và Rukawa Kaede là hai nhân vật trong truyện (Cre:

Wikipedia)

Thời gian hẹn ​​là Thứ Bảy, ngoại trừ khối 11 và 12, các em khối 10 đều đã được nghỉ. Nói một cách tương đối, nếu hoạt động vào thời gian nghỉ thì ảnh hưởng kèm theo sẽ nhỏ hơn, giáo viên cũng sẽ không can thiệp (?).

Nhưng Diệp Phàm biết, cuối tuần Cận Thời Dược căn bản không có thời gian rảnh. Nếu không phải tham dự tiệc này tiệc kia với ba mẹ thì cũng là tham gia các khóa học khác nhau.

Cái gọi là tinh anh không nhất thiết phải xuất thân từ gia đình danh giá mà là được nuôi dưỡng dưới sự nỗ lực và tôi luyện mới có được. Người càng giỏi thì càng chăm chỉ, Cận Thời Dược chính là một người như vậy.

"Giúp đỡ anh em lần này đi. Thứ Bảy có bận việc gì cũng dời xuống đi, ưu tiên giành chiến thắng trận này đã. Cái này có liên quan đến danh dự của bạn thân mày đấy! Là một chuyện hệ trọng đối với tao! Xong việc tao nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp mày!" Diệp Phàm trịnh trọng năn nỉ.

Thằng bạn thân đã nói như vậy, Cận Thời Dược chỉ có thể đồng ý.

Sáng Thứ Bảy, anh đạp xe đến trường THPT Số 6, đậu xe bên cạnh sân bóng rổ.

Trong sân đã đông nghịt người, đội Diệp Phàm và đội đàn em đang khởi động trên sân. Còn những người khác đều là quần chúng đến xem, lấp đầy toàn bộ sân bóng rổ.

Diệp Phàm thấy Cận Thời Dược lững thững đến muộn, vội vàng chạy về phía anh, bước chân càng thêm tự tin.

Cậu ta khoác vai Cận Thời Dược, nâng cằm chỉ vào đám người vây xem: "Mày nhìn đi! Sức hút của mày mạnh thế đấy! Về cơ bản là mấy em gái khối 11 với 12 đều ở đây, tất cả đều đến vì mày đó! Ngay thời điểm hiện tại thì chúng ta đã giành phần thắng rồi!

Mày không thấy thằng nhóc đó kiêu ngạo như thế nào đâu. Nó tưởng mấy em này chạy ra đây gặp nó, thế là nó vừa bắt chuyện vừa sĩ gái chỉnh sửa quần áo, tao nhìn mà mắc cỡ giùm."

Quả nhiên, Cận Thời Dược vừa xuất hiện, trên sân bóng rổ phút chốc nháo nhào như chim vỡ tổ. Các cô gái vui vẻ thì thầm to nhỏ, sôi nổi nhìn về phía anh.

Đối với tình huống trước mắt, Cận Thời Dược đã quen thành thói. Nhưng không biết vì sao, khi nghe Diệp Phàm nói gần như tất cả nữ sinh khối 11 và 12 đều ở đây, anh liền không tự chủ được nhìn sang.

Anh cởi balo trên lưng với áo khoác xuống, trông có vẻ hờ hững nhưng thực ra ánh mắt đang lướt nhanh qua từng cô gái đứng vây xem.

Cho đến khi, anh đối diện một đôi mắt.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cô bạn bên cạnh càng thêm kích động mà kéo tay cô gái, không biết cô bạn đã nói gì, nhưng trong mắt cô gái hiện rõ nụ cười ngượng ngùng tươi tắn. Cô gái vờ xoay người đẩy nhẹ cô bạn bên cạnh, ra hiệu bảo người nọ đừng nói nữa.

Giây sau, cô gái lại quay đầu nhìn về phía này. Nhưng Cận Thời Dược đã dời mắt, bình thản như không mà nói chuyện với Diệp Phàm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!