Thẩm Tường Ý gọi điện và nhắn tin cho Cao Du Lâm, nhưng không nhận được phản hồi, cảm giác tội lỗi ngập tràn trong cô.
Cô đến khách sạn, gõ cửa rất lâu nhưng không ai trả lời, đành phải xuống quầy lễ tân nhờ họ gọi điện thoại bàn trong phòng của Cao Du Lâm, nhưng gọi vài lần vẫn không có ai nghe máy. Lễ tân nói có lẽ anh ta không có trong phòng.
Nghe vậy, Thẩm Tường Ý lo lắng cho sự an toàn của Cao Du Lâm. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên anh ta đến London, không quen thuộc với nơi này, giờ đã khuya, cô lo lắng anh ta sẽ gặp chuyện không may.
Đúng lúc Thẩm Tường Ý cầm điện thoại chuẩn bị gọi tiếp, một tin nhắn từ thẻ visa bỗng bật lên, hiển thị khoản chi tiêu hơn năm trăm bảng Anh (16 triệu VND).
Thẻ này là Cao Du Lâm đang sử dụng. Mặc dù gần đây cô liên tục nhận được thông báo chi tiêu, nhưng chỉ là vài chục bảng lẻ. Lần này, gần sáu trăm bảng. Không tính đến việc số tiền này gần bằng chi phí sinh hoạt của Thẩm Tường Ý trong một tháng, cô lập tức lo lắng liệu có phải Cao Du Lâm bị cướp không?
Khi cô còn đang lo lắng và tưởng tượng lung tung, cuối cùng nhận được tin nhắn từ Cao Du Lâm.
Anh ta nói: [Xin lỗi em yêu, chiều nay anh quá kích động nên lời nói có hơi quá, đừng giận anh nhé.]
Thẩm Tường Ý thở phào nhẹ nhõm, đang định nhắn lại bảo không sao sẵn hỏi anh ta đang ở đâu thì tin nhắn thứ hai đã đến trước: [Lúc đó bảo vệ không cho anh vào, liên lạc không được với em thành ra anh rất lo lắng. Không thấy em diễn cũng tiếc, nên tâm trạng không tốt, anh đi bar uống vài ly rồi.]
Thì ra anh ta đi bar.
Chuyện này đã nghiêm trọng đến mức khiến anh ta phải uống rượu giải sầu, Thẩm Tường Ý càng thêm áy náy: [Anh không say chứ? Anh đang ở quán bar nào? Để em đến tìm anh.]
Cao Du Lâm: [Anh không say, em đừng đến, ở đây ồn lắm. Em vất vả cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi, anh ngồi thêm chút nữa rồi về.]
Thẩm Tường Ý vẫn không yên tâm, nhưng không ngờ Cao Du Lâm lại nói: [Em yêu, anh muốn yên tĩnh một mình một lúc.]
Anh ta đã nói vậy, Thẩm Tường Ý cũng không tiện ép thêm. Hơn nữa, lúc này đầu óc cô cũng rối bời, thân thể mệt mỏi, tâm trạng cũng không được tốt, nên chỉ nhắn lại "Được", dặn anh ta chú ý an toàn, về khách sạn thì nhắn tin cho cô.
Thẩm Tường Ý rời khách sạn và về lại ký túc xá.
Kiki đã tắm xong, đang ngồi ở phòng khách video call với gia đình, chào cô một tiếng rồi Thẩm Tường Ý đi vào phòng mình.
Phòng cô có nhà tắm riêng. Cô cởi bỏ quần áo, tẩy trang, rồi vào tắm.
Dọn dẹp xong, lên giường thì đã hơn mười một giờ.
Cô nhắn tin cho Cao Du Lâm hỏi anh ta về khách sạn chưa.
Mười phút sau, Cao Du Lâm trả lời rằng anh ta đang trên đường về.
Thẩm Tường Ý thả lỏng trái tim.
Khi thoát khỏi ứng dụng WeChat, cô tình cờ lại nhìn thấy thông báo tiêu dùng kia.
Không thể phủ nhận, với một người sống tiết kiệm như cô, số tiền đó quả thực làm cô hơi xót xa.
Nhưng cô không có ý trách Cao Du Lâm, dù gì hôm nay anh ta cũng chịu nhiều ấm ức.
Cô đặt điện thoại bên gối, trở mình cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Kiki vẫn đang nói chuyện video với gia đình. Nhà trọ cách âm không tốt, dù đã đóng cửa phòng, cô vẫn nghe rõ những tiếng nói cười bên ngoài.
Gia đình của Kiki rất đầm ấm, cô ấy lớn lên trong tình yêu thương. Dù sống một mình nơi đất khách quê người nhưng gia đình cô ấy thường xuyên gọi video, động viên và khích lệ cô ấy. Thỉnh thoảng còn bất ngờ xuất hiện để mang đến niềm vui.
Ngoài phòng vang lên tiếng cười rộn rã.
Lẽ ra cô nên quen với điều đó. Nhưng mỗi lần cảm nhận được không khí ấm áp hạnh phúc của gia đình Kiki, Thẩm Tường Ý ngoài ngưỡng mộ ra, thì chỉ còn lại sự cô đơn.
Điều này rất rõ ràng, nhắc nhở cô rằng chỉ có mình cô là cô độc một mình.
Điện thoại nằm yên tĩnh bên cạnh gối, như thể không tồn tại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!