Khung cảnh trên sân khấu chân thực, diễn viên chuyên nghiệp, hiệu ứng hình ảnh tuyệt vời.
Hạ Tĩnh Sinh ngồi ở hàng ghế dưới rất gần sân khấu, có thể nhìn rõ từng chi tiết, thậm chí cả biểu cảm của từng người.
Trên sân khấu, các diễn viên mặc trang phục rực rỡ đủ sắc màu, nhưng ánh mắt của anh không hề di chuyển, chỉ chăm chú dõi theo bóng hình tím nhạt duy nhất.
Cô mặc chiếc váy tutu tím, trang trí bằng họa tiết hoa tử đinh hương. Tóc cô búi lên, đội chiếc mũ cùng tông màu.
Gương mặt cô nhỏ nhắn, nhưng cấu trúc xương đầu lại đầy đặn. Cổ thiên nga của cô thon dài, dáng người cao ráo.
Lúc này, màn biến tấu của sáu nàng tiên bắt đầu, cô là tiên Tử Đinh Hương, xuất hiện cuối cùng trong vai tiên trưởng.
Đoạn biến tấu của bà tiên Tử Đinh Hương có nhiều động tác nâng chân. Đôi chân của cô dài, thon thả nhưng lại tràn đầy sức mạnh. Mỗi lần nhón chân, nâng chân đều vững vàng và dứt khoát.
Biểu cảm sinh động, khả năng thể hiện nhân vật cũng như truyền tải cảm xúc qua động tác đều rất xuất sắc.
Khi cô cười, đôi mắt sáng bừng, khóe mắt cong lên tạo nên đường cong tuyệt đẹp, vừa ngọt ngào vừa cuốn hút.
Cô chính là hiện thân của một nàng tiên thực sự, tinh tế và đầy sức sống.
Khiến người ta không thể rời mắt.
Điều này khiến Hạ Tĩnh Sinh nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Cô đứng trên con phố mưa, mặc chiếc váy trắng tinh khôi, múa solo dành tặng người bạn trai của mình.
Và bây giờ, người con gái đẹp đẽ này, lại đang múa chỉ vì anh.
Ánh sáng trong khán phòng đã tắt, chỉ còn lại màn đen bao trùm. Trên sân khấu, ánh đèn mờ ảo liên tục chiếu lên, khuôn mặt của anh lúc sáng lúc tối, không có biểu cảm gì đặc biệt.
Nhưng khi ánh mắt cô vô tình chạm phải anh rồi nhanh chóng quay đi, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Trông anh rất hài lòng.
Sau khi bà tiên Tử Đinh Hương thề sẽ bảo vệ công chúa Aurora khỏi lời nguyền của Carabosse, tấm màn sân khấu từ từ hạ xuống, khép lại.
Màn mở đầu kết thúc.
Thẩm Tường Ý quay về cánh gà, hơi thở gấp gáp, ngực phập phồng. Nhịp tim cô đập nhanh đến mức không thể đo lường. Cô lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên trán.
Màn mở đầu không đủ để khiến cô mệt đến mức thở hổn hển như vậy, chỉ có cô mới biết, là vì quá hồi hộp.
Không có gì khiến cô bất ngờ hơn việc trong cả một nhà hát rộng lớn chỉ có duy nhất một khán giả là anh.
Ồ không, có thứ còn làm cô lo sợ hơn.
Đó là ánh mắt của anh.
Ánh mắt ấy khiến cô thêm run rẩy và lo âu.
Dù cô đã nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, lấy lại tinh thần chuyên nghiệp để đối phó với sự việc kỳ lạ này, sau đó biểu diễn bằng kỹ năng không thể chê trách.
Thế nhưng, cô vẫn không thể kiểm soát được cảm giác hoang mang và khó chịu.
Bởi cô có thể cảm nhận rõ ánh mắt của anh. Một ánh mắt quá mức trực diện.
Sự hiện diện của anh quá mạnh mẽ, sức xuyên thấu cũng quá lớn.
Cô muốn vờ như không biết nhưng thật khó. Dù có lúc vị trí của cô bị các diễn viên khác che khuất, cô vẫn cảm nhận rõ ánh mắt của anh không hề rời khỏi mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!