Thẩm Tường Ý luôn hiểu rõ, Hạ Tĩnh Sinh là một người rất thông minh.
Anh biết phải nói những gì để cô thích.
Anh biết phải làm những điều gì để cô vui.
Cô vốn không hứng thú với những món đồ xa hoa lấp lánh, thế mà lần nào anh tặng quà cho cô cũng đều đắt đỏ, đặc biệt là chiếc trâm cài ấy, nặng như một chiếc xiềng xích. Cô chỉ cài nó một lần duy nhất khi tìm thấy anh, rồi sau đó cất đi và không động đến nữa.
Nó đẹp, nhưng không hợp với cô.
Giống như khoảng cách giữa cô và Hạ Tĩnh Sinh.
Cô rõ ràng không thích những món quà anh tặng.
Cô biết Hạ Tĩnh Sinh giỏi nhất là cách khiến người khác mềm lòng.
Thế nhưng khi nhìn thấy phòng luyện múa bằng kính tuyệt đẹp này và đôi giày múa đính đầy kim cương, cô vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn.
Cô buộc phải thừa nhận rằng, mình thích món quà này.
Nếu đi đôi giày mũi cứng này khiêu vũ trong không gian đầy ánh sáng và hương hoa, đó thật sự là một trải nghiệm tuyệt vời.
Sau khi giúp cô xỏ giày, Hạ Tĩnh Sinh nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi.
Trước khi đi, anh còn ôm hôn cô thật lâu, dặn dò cô lịch trình của mình trong ngày sau đó còn hứa sẽ cố gắng về sớm để ăn tối cùng cô.
Sau khi Hạ Tĩnh Sinh đi, Thẩm Tường Ý vẫn nán lại trong căn phòng kính này, thử nhón gót xoay một vòng với đôi giày ấy, rồi sau cùng vẫn tháo ra.
Đối với một vũ công ballet, giày mũi cứng là món đồ không chỉ dùng nhiều mà còn mau hỏng, hầu như mỗi lần diễn xong một hai buổi là phải thay một đôi mới.
Một đôi giày xa xỉ như thế này, cô thật sự không nỡ dùng nó để luyện tập.
Cô nâng niu nó trong tay.
Dưới ánh sáng, từng viên kim cương lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ mà không hề chói mắt.
Quả thật là một đôi giày hoa mỹ nhưng không thực dụng, nhưng không thể phủ nhận, nó quá đẹp.
Có lẽ bất kỳ ai yêu ballet cũng khó mà cưỡng lại một đôi giày như thế này.
Cô lại cẩn thận đặt đôi giày vào trong hộp cứng và sắp xếp gọn gàng.
Cô đi một vòng quanh phòng kính, ngửi mùi hương hoa thơm dịu, cả người như đang chìm đắm trong vườn hoa Monet, lòng dâng tràn niềm hân hoan, thư thái.
Sự kết hợp giữa phòng tập và nhà kính không hề có chút gượng gạo, ở một góc trong vườn hoa còn có một chiếc bàn kính kiểu Âu, nằm trong khu vực thư giãn, không dùng sàn chuyên dụng cho khiêu vũ mà kết hợp với lớp gỗ lát cổ điển, rải đá cuội nhỏ ở viền mép. Thật lý tưởng để đọc sách hay thưởng thức trà chiều.
Cô hứng khởi chạy về phòng thay đồ, lấy một bộ đồ luyện tập, búi tóc lên. Cô lại chạy tới phòng kính trong tâm trạng phấn khích.
Chỉ cần nhìn từ xa thôi là cô đã cảm thấy rất thích.
Thậm chí còn thấy nó đẹp hơn cả phòng kính trong lâu đài ở Anh.
Cô lấy điện thoại ra và chụp rất nhiều ảnh.
Khi chuyển sang chế độ camera trước định chụp selfie, thì cuộc gọi từ Kiki hiện lên.
Tối qua xảy ra quá nhiều chuyện hỗn loạn, Thẩm Tường Ý đã quên bẵng đi việc giải thích với Kiki.
Kiki chắc chắn vẫn còn đầy thắc mắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!