Sáng nay vừa tỉnh dậy, toàn thân cô đau nhức, dường như không có chỗ nào là không đau, còn mệt mỏi hơn cả khi nhảy múa suốt một ngày. Mí mắt nặng trĩu, nhưng vì bị cơn buồn tiểu thúc ép nên cô đành phải mở mắt ra. Trong màn đêm, cảm giác một lồng ngực nóng hổi áp sát phía sau lưng đã ngay lập tức khiến cô nhớ lại mọi chuyện xảy ra đêm qua.
Cô cũng không hẳn là hối hận, chuyện đã xảy ra rồi thì không còn gì để tiếc nuối. Hơn nữa, họ cũng đang trong một mối quan hệ yêu đương bình thường, những điều nên làm hay không nên làm đều đã trải qua, nên bước cuối cùng này cũng chỉ là vấn đề thời gian. Chỉ có điều, mỗi khi nghĩ lại cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng đến xấu hổ.
Cô là kiểu người rất dễ rơi vào tình trạng ngại ngùng đến "chết dở".
Không biết làm sao để đối mặt với anh, cô chỉ muốn trốn đi một cách lặng lẽ.
Nhưng vòng tay của Hạ Tĩnh Sinh ôm quá chặt, cánh tay to và rắn chắc của anh vắt ngang eo cô. Dù là trong lúc thả lỏng, cơ bắp của anh vẫn cứng như đá, cô cũng chẳng hiểu anh đã rèn luyện thế nào để có thân hình như vậy.
Bất giác, cô nhớ lại câu nói của một đồng nghiệp nữ: "Không ngờ anh ấy lại là một người dính người đến vậy."
Dường như đúng là như vậy thật.
Rõ ràng chiếc giường này lớn quá mức tưởng tượng, nhưng hai người lại chỉ quấn lấy nhau ở một góc.
Cơ thể anh quá ấm áp, như một lò sưởi bao bọc lấy cô, chân anh còn gác lên chân cô.
Thẩm Tường Ý nhẹ nhàng, từng chút một rón rén nhích ra, sợ đánh thức anh. Sau một lúc lâu cuối cùng cô cũng thành công thoát khỏi giường. Ngay khi đặt chân xuống đất, bắp chân cô đau nhức đến mềm nhũn.
Mỗi bước đi đều âm ỉ đau, cứ như trong cơ thể còn có một cảm giác khó chịu lạ thường.
Cô rón rén vào phòng tắm, trên giá treo một chiếc áo choàng, cô lấy xuống khoác lên người.
Lúc ngồi xuống bồn cầu, cảm giác lạ càng rõ ràng hơn. Cô phải ngồi một lúc lâu mới có thể đi vệ sinh, nhưng vừa đi xong, một cơn đau rát nóng bỏng khiến cô không khỏi hít một hơi lạnh.
Tự nhiên cô lại nhớ đến lời của một đồng nghiệp khác: "Ethan He chắc chắn là kiểu người rất giỏi trên giường, Cynthia, cậu thấy thế nào?"
Thấy thế nào ư?
Thật ra cô cũng phải thừa nhận rằng, ngoài cơn đau ban đầu, sau đó cô cũng cảm thấy có một thứ cảm giác hoàn toàn khác.
Nhưng cô không ngờ chuyện này sau đó lại để lại một cảm giác khó chịu đến vậy. Di chứng thật sự quá nghiêm trọng.
Hạ Tĩnh Sinh quả là lợi hại, đến mức như muốn ép cô tới cùng. Không có chút gì gọi là dịu dàng, như thể anh có mối thù sâu đậm với cô vậy.
Anh là kiểu người quá mạnh mẽ trong việc kiểm soát, bất kể trong cuộc sống hay trong chuyện riêng tư.
Cô nói một câu trọn vẹn cũng khó khăn, chứ đừng nói đến phản kháng.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy khó thở, cố gắng xua đi những hình ảnh nhạy cảm, khó khăn lắm mới đi vệ sinh xong, cô rửa mặt bằng nước lạnh rồi rón rén rời khỏi phòng đi vào phòng thay đồ.
Khắp cơ thể cô có dấu vết bầm tím, dấu ngón tay, vết đỏ, cả trên cổ cũng có, cô xõa tóc xuống để che đi.
Đêm qua trời đổ mưa, hôm nay nhiệt độ thấp hơn, nhưng cô không định ra ngoài, trong nhà cũng không lạnh nên cô mặc một chiếc áo len cổ tròn màu vàng nhạt, lộ vai và chân váy ngắn kẻ caro màu xanh nhạt.
Xuống tầng, cô tình cờ gặp quản gia, ông ấy bảo rằng bữa sáng đã sẵn sàng.
Vốn định ra xe tìm điện thoại, nhưng quản gia lại báo rằng tối qua tài xế đã lấy túi của cô vào nhà để ở phòng khách.
Thẩm Tường Ý cầm điện thoại đi vào phòng ăn, khi quản gia bảo người giúp việc bưng bữa sáng lên, ông lại hỏi cô muốn uống thuốc vào buổi trưa hay buổi tối.
Lúc này cô mới nhận ra một vấn đề vô cùng quan trọng.
Chuyện là tối qua, Hạ Tĩnh Sinh dường như không dùng biện pháp bảo vệ. Mọi chuyện xảy ra bất ngờ, có lẽ anh cũng không chuẩn bị.
Nếu vào lúc này cô mang thai thì sẽ là một cú sốc khủng khiếp với cô.
Cô không dám tưởng tượng ra viễn cảnh đó, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!