Chương 44: (Vô Đề)

Cuối cùng hai từ ấy rất nhẹ, nhẹ tựa như một làn gió thoáng qua, không để lại dấu vết gì, nhưng sức nặng lại không thể đo lường.

Dù Hạ Tĩnh Sinh cố ý hạ thấp giọng, thì thầm như nói với chính mình, Thẩm Tường Ý vẫn nghe thấy rõ ràng.

Anh nói – "Yêu em."

Yêu cô sao?

Hạ Tĩnh Sinh yêu cô sao?

Trong phút chốc cô kinh ngạc đến mức quên cả phản kháng, hoặc có lẽ ngoài sự kinh ngạc còn là những cảm xúc khác, nhưng phức tạp đến mức cô không biết diễn tả thế nào.

Một người cao lớn, mạnh mẽ như Hạ Tĩnh Sinh lúc này dường như đang hoàn toàn dựa vào cô, giống như một dây leo đang quấn chặt lấy cô mà sống, một tay anh ôm chặt eo cô, tay kia đan chặt vào tay cô, từng ngón tay như muốn khóa chặt ngón tay cô.

Khuôn mặt anh vùi vào hõm vai cô, không hôn nữa, chỉ lặng lẽ ôm cô, cô cảm nhận rõ từng nhịp thở nóng hổi, nặng nề và đầy kiềm chế của anh.

Hơi thở của anh phả vào da cô, khiến mạch máu cô đập nhanh một cách kỳ lạ.

Cô không hiểu tại sao.

Giây phút này, cô lại cảm thấy sự yếu đuối ở Hạ Tĩnh Sinh.

Sao có thể chứ?

Anh rõ ràng là một người mạnh mẽ và kiêu hãnh, anh mạnh mẽ đến mức không ai sánh kịp, khiến người ta phải ngưỡng mộ và e sợ. Một người dường như không gì là không thể như anh, sao có thể yếu đuối?

Lý trí bảo cô đây chắc chắn là ảo giác của mình.

Nhưng trực giác của người phụ nữ thì không ngừng khẳng định, đó là thật. Cô cảm nhận được, tất cả đều là thật.

Hạ Tĩnh Sinh dù mạnh mẽ đến đâu, cũng chỉ là một con người bằng da bằng thịt, cũng là một người bình thường.

Bất chợt, cô nhớ lại câu nói của một đồng nghiệp nữ ở quán ăn tối nay – "Ethan đối với cậu tốt thật đấy, nhìn như yêu cậu vậy."

Lúc đó cô chỉ cười nhạt.

Cô nghĩ rằng Hạ Tĩnh Sinh chỉ đơn thuần là thích cô, dù sự thích ấy là thật lòng nhưng không bao giờ có thể gọi là yêu.

Với địa vị hiện tại của anh, làm sao anh có thể yêu một người?

Nhưng bây giờ, anh lại tự mình nói ra như thế.

Thẩm Tường Ý nuốt nước bọt, hít một hơi sâu, hỏi lại như để thử và xác nhận: "Anh… anh nói gì?"

Có lẽ cô đã nghe nhầm.

Có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô.

Có lẽ đây lại là một cái bẫy dịu dàng của anh.

Khi cô đang tìm đủ lý do trong lòng để tự thuyết phục, Hạ Tĩnh Sinh đang tựa vào người cô bỗng ngẩng đầu lên. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở giao hòa, cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh vẫn như mọi khi, chăm chú nhìn cô, ánh mắt kiên định đến mức chẳng buồn chớp mắt.

Khoảng cách gần đến mức cô thậm chí có thể thấy hình bóng mình phản chiếu trong mắt anh. Đồng tử của anh dần co lại.

Đôi mắt này, từ trước đến nay cô luôn sợ phải đối diện, sợ ánh mắt kiên định và đầy chiếm hữu của anh, sợ ánh mắt nóng bỏng và đầy nguy hiểm của anh.

Nhưng ngay lúc này, khi hai ánh mắt chạm nhau, trái tim cô bỗng lỡ một nhịp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!