Thẩm Tường Ý vẫn bị chuông báo thức đánh thức vào lúc bảy giờ sáng.
Tiếng chuông tích tắc vang lên, mỗi lần vang, cô đều theo phản xạ mà run lên một chút, mơ mơ màng màng giơ tay tắt chuông.
Mọi khi chuông reo là cô lập tức dậy ngay, nhưng hôm nay vừa tỉnh đã cảm thấy toàn thân mệt mỏi, ngủ một đêm mà cứ như chưa ngủ chút nào, không còn chút sức lực. Cô nằm nghiêng không nhúc nhích, nhắm mắt định chợp mắt thêm một phút nữa.
Cả căn phòng im ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở khẽ.
Nhưng hiển nhiên đó không phải tiếng thở của cô. Đúng lúc nghĩ đến điều này, phía sau đã vang lên tiếng động, chăn mền xào xạc, chiếc nệm mềm mại khẽ lún xuống khi có người cử động.
Ngay sau đó, lưng cô cảm nhận được một lồng ngực cứng rắn mà ấm nóng đang dán vào, quen thuộc đến mức cơ thể cô như đã hình thành ký ức cơ bắp, cứ thế mà vô thức run rẩy khi cánh tay anh ôm lấy eo cô.
Một nụ hôn rơi xuống bờ vai, Thẩm Tường Ý theo phản xạ rụt cổ lại, cuối cùng cũng tỉnh hẳn, vội vàng quay đầu lại.
Hạ Tĩnh Sinh đang nằm phía sau cô. Anh thật sự rất cao, chỉ nằm thôi mà cũng cao hơn cô một đoạn. Cô phải ngước lên mới nhìn thấy anh.
Mái tóc của Hạ Tĩnh Sinh rối bời, xõa xuống trán, che đi một nửa lông mày và mắt, nửa khuôn mặt đều vùi trong gối. Lúc này trông anh vẫn còn ngái ngủ, mí mắt sụp xuống.
"Buổi sáng tốt lành."
Giọng nói buổi sáng đặc biệt khàn, con người ta cũng đặc biệt uể oải.
Khi nói, anh lại cúi đầu hôn lên bờ vai cô, hôn lên khóe miệng cô, đang định hôn lên môi cô thì cô nghiêng đầu né tránh, ngạc nhiên hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Bàn tay anh đang xoa nhẹ vòng eo cô, rồi từ eo trượt xuống vùng bụng dưới, động tác tự nhiên và thành thạo.
"Em quên rồi sao?" Vẻ mặt của Hạ Tĩnh Sinh không hề thay đổi, ngược lại còn lộ ra vài phần vô tội: "Anh ở lại là do em đã đồng ý."
"…?"
Thẩm Tường Ý tròn mắt nhìn anh, há miệng muốn phản bác, đúng lúc đó, ký ức đêm qua ùa về trong đầu.
Tối qua Hạ Tĩnh Sinh chỉ hôn cô, từ khắp nơi trên cơ thể đến nơi khó mở lời nhất, khiến cô ngập tràn khoái cảm đến mức bật khóc.
Sau mấy lần run rẩy, toàn thân cô mất đi hết sức lực, mềm oặt nằm trên sofa ẩm ướt, thút thít không ngừng.
Anh sẽ ôm lấy cô, dùng đôi môi cũng ướt đẫm của mình để hôn cô, thì thầm bên tai: "Em có thấy tâm trạng đỡ hơn chút nào không?"
Sau khi tận hưởng đến đỉnh, ý thức của cô cũng rơi vào trạng thái mơ hồ. Giọng nói của anh lại quá mê hoặc, cô hoàn toàn không có năng lực tự chủ suy nghĩ, giống như một con rối bị thao túng, chỉ có thể gật đầu.
Anh tiếp tục hôn lên vành tai cô, từ tốn dẫn dắt: "Vậy tối nay anh có thể ở lại đây không?"
Cô lại gật đầu.
…
Đúng là do mình đã gật đầu đồng ý.
Nhưng phần lớn cũng là do anh nhân lúc cô không còn tự chủ!
Thẩm Tường Ý không biết phải phản bác thế nào, cái miệng của Hạ Tĩnh Sinh ngoài việc mang lại cho cô khoái cảm thì phần lớn thời gian khác đều là để nói ra những đạo lý mà cô rõ ràng là không đồng tình nhưng lại không thể cãi lại, anh quá giỏi sử dụng ngôn ngữ. Cô không đấu nổi với anh.
Chỉ sợ lát nữa anh sẽ cắn chặt lấy điểm này để làm khó cô.
Thôi thì chẳng nói gì cả.
Im lặng một hồi, cô kéo chăn muốn xuống giường. Hạ Tĩnh Sinh vốn đang thả lỏng tay trên người cô, bỗng nhiên dùng sức siết chặt.
"Buông ra," Thẩm Tường Ý đẩy một cái nhưng không lay chuyển được, liền tỏ ra bất mãn: "Em muốn dậy rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!