"Đi đâu rồi?" Hạ Tĩnh Sinh không thay đổi sắc mặt hỏi.
"Chuyến bay cho thấy đến Ý." Trần Gia Sơn nói đến đây, cúi thấp đầu, che đi vẻ u ám thoáng hiện: "Có lẽ là đến gặp tiểu thư Minh Châu."
Diệp Diệu Khôn cả đời không kết hôn, bản tính phong lưu, mê đắm nữ sắc, tình nhân khắp nơi trên thế giới, còn Diệp Minh Châu là con của ông ta với tình nhân ở Bắc Kinh. Lý do Diệp Diệu Khôn nhận nuôi nhiều con nuôi chính là vì ông ta mắc chứng t*ng trùng yếu, không thể có con ruột của mình. Nhưng đến năm sáu mươi tuổi, ông bất ngờ nhận được tin tình nhân mang thai.
Vốn là người đa nghi, khi tình nhân báo tin có thai, điều đầu tiên Diệp Diệu Khôn nghĩ đến là cho rằng tình nhân phản bội mình, mang thai đứa con hoang để chiếm đoạt tài sản, vì thế ông ta đã nổi cơn thịnh nộ, định bỏ đứa trẻ trong bụng. Chỉ có sự van xin tha thiết của người tình, cùng lời thề sẽ lấy mạng sống ra đảm bảo sự chung thủy với ông, mới khiến ông tạm thời tin tưởng, cho cô ả một cơ hội: khi thai được hai tháng, sẽ làm xét nghiệm ADN trước sinh.
Nếu kết quả không phải là con ruột, thì cả mẹ và con đều không giữ được mạng.
Thế nhưng kết quả xét nghiệm lại cho thấy, đứa trẻ đúng là con ruột của ông ta.
Diệp Diệu Khôn vui mừng khôn xiết, lập tức đưa tình nhân đến Hồng Kông để chăm sóc cẩn thận. Mặc dù không cho cô danh phận, nhưng cô nhờ con mà được nâng đỡ, trở thành nữ chủ nhân được mọi người công nhận. Sau đó, khi biết đứa bé là con gái, Diệp Diệu Khôn càng thêm vui mừng. Bởi lúc đó các con nuôi đã ổn định, nếu là con trai, ông đã lớn tuổi nên cũng không có thời gian và sức lực để dốc sức bồi dưỡng, ngược lại có con gái thì đỡ tốn công hơn.
Diệp Minh Châu từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, danh xứng với thực là một thiên kim tiểu thư, là viên ngọc quý trên tay Diệp Diệu Khôn.
Năm nay cô 20 tuổi, đang học hội họa tại Ý.
Diệp Lâm Chu luôn thân thiết với Diệp Minh Châu, trước đây còn từng theo đuổi cô ta. Việc đến Ý tìm Diệp Minh Châu cũng là chuyện hợp lý.
"Từ khi lão Diệp qua đời, cậu đã thấy anh ta tìm Diệp Minh Châu lần nào chưa?" Hạ Tĩnh Sinh hừ lạnh, không mấy bận tâm: "Chỉ là một chiêu tung hỏa mù để quay lại Hồng Kông mà thôi."
Lời lẽ chắc nịch, khẳng định.
Phán đoán của Hạ Tĩnh Sinh chưa từng sai, Trần Gia Sơn lập tức hỏi: "Vậy có cần tiếp tục cho người theo dõi không?"
Thực tế là, nếu thật sự đến tìm Diệp Minh Châu, chắc chắn cô ta sẽ thông báo cho Hạ Tĩnh Sinh ngay lập tức.
Dù sao… cô ta đã từng thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Hạ Tĩnh Sinh.
"Không cần."
Hạ Tĩnh Sinh thở dài, cười khẩy, giọng điệu nhẹ nhàng mà khinh bỉ: "Có lẽ ở Úc mỗi ngày buồn chán chỉ còn biết cho kangaroo ăn, muốn tìm chút việc làm thôi."
Nhìn bề ngoài có vẻ như giao dự án ở Úc cho Diệp Lâm Chu, nhưng thực tế anh ta chẳng có chút thực quyền nào, giống như một vương gia nhàn rỗi bị lưu đày thời xưa, chỉ có tiếng mà không có miếng.
Kẻ đã bị loại bỏ thì không thể làm nên chuyện lớn. Hạ Tĩnh Sinh hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn muốn xem thử, Diệp Lâm Chu có thể giở trò gì, hiện tại anh ta còn có thể làm được gì.
Đi ra khỏi thang máy, Hạ Tĩnh Sinh bước thẳng ra ngoài. Trần Gia Sơn không theo, chuẩn bị xuống lầu.
Đang định ấn nút đóng cửa thì thấy Hạ Tĩnh Sinh đột ngột dừng bước, dường như nghĩ đến điều gì.
Nhìn ra được Hạ Tĩnh Sinh vẫn còn điều muốn nói, Trần Gia Sơn lập tức bước ra khỏi thang máy, đứng phía sau anh: "Anh Sinh, còn chỉ thị gì khác không ạ?"
Suy nghĩ vài giây, Hạ Tĩnh Sinh ra lệnh: "Tìm vài người có thân thủ tốt, thời gian này canh giữ ở nhà hát, theo sát cô ấy, bất kỳ động thái nào cũng phải báo cho tôi."
Ngừng lại một chút, Hạ Tĩnh Sinh hơi quay đầu nhìn Trần Gia Sơn, hạ thấp giọng: "Đừng để cô ấy phát hiện."
Nghĩ lại gần đây chuyện của anh và Thẩm Tường Ý không phải là bí mật, dù cho cách nhau một đại dương thì muốn biết cũng không khó. Không thể đảm bảo rằng, hành động của Diệp Lâm Chu lần này nhắm vào ai, có mục đích gì.
Cẩn thận vẫn hơn, sự an toàn của cô là trên hết.
"Vâng." Trần Gia Sơn gật đầu đáp.
Anh ta hiểu rõ người mà Hạ Tĩnh Sinh nhắc đến là Thẩm Tường Ý.
Lúc này Hạ Tĩnh Sinh mới sải bước đi đến phòng ngủ hiện tại của mình. Phòng Thẩm Tường Ý ngủ là phòng của anh, chỉ cách vách.
Bộ quần áo đắt tiền trên người bị anh ném vào thùng rác, vết thương trên tay vẫn đang chảy máu đầm đìa, nhưng anh hoàn toàn không để ý, bật vòi sen, để dòng nước ấm xối thẳng lên đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!