Chương 37: (Vô Đề)

Sự ngoan ngoãn và nhượng bộ đột ngột của Thẩm Tường Ý khiến Hạ Tĩnh Sinh vô cùng ngạc nhiên.

Có lẽ cô đã hoàn toàn thông suốt, hoặc cũng có thể trong đầu cô lại nảy ra một ý tưởng mới.

Không sao cả.

Hạ Tĩnh Sinh không để ý.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Suy cho cùng, chỉ là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi đầu, có thể làm được trò trống gì chứ?

Nghĩ đến đây, Thẩm Tường Ý lại bất ngờ nâng tay anh lên, đôi môi chạm nhẹ vào vết thương trên lòng bàn tay anh.

Đây là một hành động thăm dò, mang tính giảng hòa và xoa dịu.

Nói đúng ra, không thể coi đây là một nụ hôn thực sự. Đôi môi cô chỉ chạm nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước, giống như một hành động đơn thuần an ủi, như một chú mèo nhỏ liếm vết thương.

Lòng bàn tay anh đầy vết máu, xung quanh đã khô lại. Vết thương không dài nhưng rất sâu, vừa rồi do đánh mạnh vào bao cát nên vết thương liên tục rỉ máu.

Đôi môi của cô chạm vào, nhẹ như không, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ môi cô, hơi thở của cô càng nóng hơn.

Khoảnh khắc rất ngắn, chưa đến một giây, cô đã ngẩng đầu rời đi, dấu vết máu của anh vẫn còn vương trên môi.

"Bàn tay của anh bị thương rất nặng, nên băng bó sớm đi."

Khi nói chuyện, dường như cô ngửi thấy mùi tanh của máu, vô thức mím môi và nếm được vị máu tươi.

Cánh mũi nhỏ nhắn hơi nhăn lại, cô giơ mu bàn tay lên, định lau đi dấu máu thì cổ tay bất ngờ bị Hạ Tĩnh Sinh nắm chặt.

Thẩm Tường Ý khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Lòng bàn tay anh nóng rực, như thiêu đốt cổ tay cô.

Và lúc này, ánh mắt anh còn nóng bỏng hơn. Không đeo kính, anh có thói quen nheo mắt khi nhìn, đôi mắt dài hẹp khẽ nheo lại, con ngươi sâu thẳm.

Khi không đeo kính, ánh mắt của anh trở nên mãnh liệt hơn, không còn bị cản trở bởi lớp tròng kính.

Lúc này, ánh mắt anh càng nóng bỏng hơn, bao trùm lấy cô.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, vẫn còn vương lại máu của anh, là máu trong cơ thể anh.

Cô có thể thấy rõ ràng, con ngươi anh dần co rút lại, yết hầu khẽ chuyển động, anh không nói lời nào, cúi người xuống.

Hơi thở của anh như cơn sóng dữ đột ngột ập đến.

Có lẽ cơ thể đã hình thành cơ chế tự bảo vệ, trong khi não cô vẫn chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã hành động, chính là lùi về phía sau, tay còn lại không bị anh giữ lại vô thức đưa lên che miệng mình.

Dường như Hạ Tĩnh Sinh đã quen với việc cô trốn tránh, sớm đã có dự đoán.

Bàn tay anh nắm cổ tay cô nhẹ nhàng kéo một cái, cô lập tức đổ vào lòng anh, cánh tay của cô bị kéo ra sau gáy anh, anh cúi đầu, nhìn vào tay còn lại đang che miệng của cô.

Lòng bàn tay của cô hồng hào, vân tay rõ ràng.

Anh lại cúi gần hơn, đầu mũi khẽ quét qua lòng bàn tay, nhẹ nhàng ngửi, thoang thoảng hương thơm.

Anh không để tâm đến sự trốn tránh của cô, ngược lại còn hôn lên lòng bàn tay cô, giống như một cái chạm nhẹ, kiên nhẫn, đồng thời nửa khép hờ mắt nhìn cô, vừa hôn vừa hỏi: "Trong một mối quan hệ yêu đương bình thường, không thể hôn sao?"

Giọng điệu hỏi han rất khiêm tốn, nhưng cũng mạnh mẽ như thường, giống như đang ép cô phải trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!