Chương 36: (Vô Đề)

Cuộc họp vừa kết thúc, xử lý thêm vài công việc nữa thì đến sáu giờ chiều, Hạ Tĩnh Sinh nhận được tin nhắn của Thẩm Tường Ý: [Em sắp xong việc rồi].

Anh nhắn lại: [Được, anh đến ngay].

Nhắn xong, anh cầm bút ký vội mấy cái tên vào văn kiện rồi đặt bút xuống, đứng dậy: "Cậu lo nốt phần còn lại đi, anh đi trước."

Trần Gia Sơn cầm lấy tập tài liệu: "Anh Sinh, anh đi tìm cô Thẩm à?"

"Ừ." Hạ Tĩnh Sinh mặc vào chiếc áo khoác đặt trên lưng ghế.

Trần Gia Sơn nhìn anh kỹ hơn vài lần. Dù biểu cảm của Hạ Tĩnh Sinh vẫn bình thản như thường ngày nhưng từ khí thế xung quanh cũng có thể cảm nhận được tâm trạng anh đang rất tốt.

Trần Gia Sơn không khỏi đoán, chẳng lẽ những gì anh nói với cô Thẩm hôm nay đã khiến cô nhanh chóng hiểu ra rồi sao?

"Cậu không cần theo, xong việc thì về đi." Hạ Tĩnh Sinh cầm điện thoại đi ra ngoài.

"Vâng."

Nghĩ đến mối quan hệ của hai người đang dần cải thiện, Trần Gia Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói nhẹ nhàng hơn vài phần.

Nói vậy thì anh coi như đã lập được một công lớn.

Hạ Tĩnh Sinh xuống tầng, xe đã chờ sẵn ở dưới, phía sau vẫn là xe bảo vệ đi theo như thường lệ, rầm rộ hướng về phía Nhà hát Lớn Hồng Kông.

Thẩm Tường Ý đã nhắn cho anh biết mình đang ở phòng tập nào.

Anh đến nơi, đi thẳng lên lầu tìm đến phòng tập mà cô đang ở.

Nhà hát yên ắng vô cùng, hành lang chỉ còn lại tiếng bước chân giày da dội vang, nhẹ nhàng lẻ loi từ xa vọng đến, dần đến gần, rồi dừng lại chính xác trước cửa một phòng tập.

Cửa phòng đóng chặt, tay anh đặt lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.

Phòng tập rộng rãi không bật đèn lớn, chỉ có vài ngọn đèn tường lờ mờ sáng, ánh sáng mờ ảo phủ lên người đang đứng xoay tròn ưu nhã ở giữa phòng.

Người phụ nữ mặc chiếc váy voan trắng, tóc búi cao, đỉnh đầu tròn trịa. Cổ thon dài, dáng người gầy nhưng tràn đầy sức mạnh. Khi nâng cánh tay xoay tròn, tà váy cũng theo đó mà tung bay.

Khung cảnh này thật sự rất đẹp mắt.

Nhưng Hạ Tĩnh Sinh lại không hề hứng thú nhìn lâu, anh lập tức nhận ra, đây không phải Thẩm Tường Ý.

Anh lặng lẽ lùi lại, không gây chút tiếng động, trong lòng nghĩ có lẽ mình đã vào nhầm phòng.

Ngay lúc anh định khép cửa lại, người phụ nữ đang tập trung nhảy múa đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Hạ Tĩnh Sinh đang đứng.

Đối diện nhau trong một giây, ngay khoảnh khắc sau, cô ta dường như ngượng ngùng mà cúi đầu, ngón tay vén nhẹ vài sợi tóc mai.

Khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn lại thì Hạ Tĩnh Sinh đã quay người, sắp sửa rời đi.

Chung Đình hoảng hốt, không suy nghĩ mà lập tức lên tiếng: "Anh Hạ."

Bước chân Hạ Tĩnh Sinh dừng lại, anh chậm rãi quay đầu.

Cô ta mang giày mũi nhọn chạy đến, liếc nhìn anh rồi lại lập tức cúi đầu, không dám nhìn thêm nữa.

"Anh Hạ, xin chào anh, em ngưỡng mộ anh đã lâu…" Cô ta căng thẳng siết chặt lấy tà váy, hít sâu một hơi: "Không ngờ có thể gặp được anh ở đây, anh cũng thích múa ba lê sao?"

Hạ Tĩnh Sinh im lặng.

Chung Đình biết anh là người ở nội địa, cô ta cũng vậy, vì thế cô ta dùng tiếng phổ thông. Cô ta không nghĩ Hạ Tĩnh Sinh không phản ứng là vì không hiểu mình nói gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!