Ngồi ở ghế sau, Thẩm Tường Ý bóp nhẹ bắp chân mình, xoay xoay cổ chân. Cô đúng là thường xuyên đi bộ, mà người nhảy múa mỗi ngày đều phải vận động chân rất nhiều, nên chẳng dễ dàng gì mà bị đau chân. Nhưng vừa nãy cô đã chạy một đoạn đường dài, cộng thêm môi trường xung quanh âm u làm cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, nên trong lúc hoảng loạn, cô vô ý bị trật chân.
Giờ đây kiểm tra kỹ lại, cô không cảm thấy đau rõ rệt nữa, may mà không làm tổn thương dây chằng.
Trần Gia Sơn chú ý đến hành động của Thẩm Tường Ý qua gương chiếu hậu, liền hỏi thăm: "Cô Thẩm, chân cô không sao chứ?"
"Không sao." Thẩm Tường Ý lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Trần Gia Sơn lái xe rất êm, dù cho là đang đi trên con đường núi quanh co, cũng không khiến cô thấy khó chịu.
Thẩm Tường Ý dựa người vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ.
Ngẩn người được một lúc, cô không chịu nổi nữa, nhắm mắt lại rồi thiếp đi.
Không bao lâu sau, cô mơ hồ nghe thấy có người gọi: "Cô Thẩm, đến nơi rồi."
Cô phản ứng hơi chậm chạp, mơ màng mở mắt ra nhìn xung quanh, phát hiện xe đã dừng lại trước một nhà hàng dim sum kiểu Hồng Kông. Trần Gia Sơn đang đứng bên ngoài, mở cửa xe cho cô.
Thẩm Tường Ý vốn không hề muốn ăn gì cả, nhưng nghĩ lại là do Hà Tĩnh Sinh dặn dò, Trần Gia Sơn chắc chắn không dám trái lệnh, cô không muốn làm khó anh ta, đành xuống xe.
Trần Gia Sơn dẫn Thẩm Tường Ý vào một phòng riêng.
Phòng rất rộng, được trang trí theo phong cách Hồng Kông cổ điển thập niên 90. Tầng cao, từ đây có thể nhìn ra cả cảng Victoria.
Đúng lúc này, trời vừa sáng. Màn đêm dần tan, bầu trời bừng sáng, tia nắng đầu tiên len lỏi qua những tầng mây, nhuộm đỏ cả một góc trời. Những tia nắng li ti điểm xuyết khắp nơi, rải đều trên mặt biển yên bình, làm cho những tòa nhà cao tầng san sát bên bến cảng Trung Hoàn cũng trở nên mềm mại hơn đôi chút.
Tòa nhà cao chọc trời, đồ sộ đứng sừng sững đối diện, khiến người ta dù đứng cách xa mấy cũng có thể nhìn thấy ngay từ lần đầu tiên.
Khung cảnh bình minh rất đẹp, nhưng tòa nhà ấy lại làm cho tâm trạng Thẩm Tường Ý càng trở nên u ám. Cô không muốn nhìn thêm nữa.
Ánh mắt cô hạ xuống, tập trung vào thực đơn trước mặt.
Dù tên những món ăn có phong phú đến đâu, cũng chẳng thể khơi dậy nổi sự hứng thú của cô.
Thật sự không có chút khẩu vị nào.
Thẩm Tường Ý đưa thực đơn cho Trần Gia Sơn: "Anh muốn ăn gì?"
Từ lúc vào phòng đến giờ, Trần Gia Sơn luôn đứng ở bên cạnh, nghe cô hỏi vậy liền lập tức lắc đầu: "Tôi không cần đâu."
"Tại sao?"
Thẩm Tường Ý thắc mắc: "Cứ cùng ăn với tôi đi."
"Như thế không ổn." Trần Gia Sơn kiên quyết từ chối, nét mặt nghiêm túc vô cùng: "Cảm ơn cô Thẩm đã quan tâm, nhưng thật sự không cần đâu."
"Vậy thì ngồi xuống đây đi, đừng đứng đó nữa." Thẩm Tường Ý nói.
Với thân hình cao to như thế, đứng lù lù ở đó như một cây cột, lại cứ chăm chăm nhìn vào cô, khiến cô thực sự không thoải mái chút nào.
"Như thế cũng không ổn." Trần Gia Sơn đáp.
"…"
Không ổn cái này, không ổn cái kia, chẳng lẽ anh ta đến từ thời cổ đại sao?
"Chỉ có một mình tôi ăn, mà anh cứ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, như thế rất kỳ cục đấy." Thẩm Tường Ý ngán ngẩm, cuối cùng không muốn tranh cãi thêm: "Vậy để tôi gọi món cho anh."
"Cô Thẩm…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!