Hạ Tĩnh Sinh lấy từ túi áo khoác ra một chiếc khăn vuông, ngay trước mặt Thẩm Tường Ý mà lau sạch ngón tay.
Vừa rồi, anh không hề làm gì quá mức, chỉ chạm vào một chút, nhưng ngón tay lại ướt nhẹp, như thể bị ai đó đổ nước lên.
Thẩm Tường Ý hít sâu liên tục, cố gắng trấn tĩnh cơ thể đang phản ứng mãnh liệt của mình. Sau khi chỉnh lại quần áo, cô ngẩng đầu lên thì trông thấy tay anh. Anh cố ý mà! Biết rõ cô sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy, anh chỉ muốn nhìn cô xấu hổ.
Trong lòng cô bốc lên một sự tức giận không sao giải thích được, cô bĩu môi, lén lút lườm anh một cái.
Nhìn xung quanh một lượt, may mắn là vừa rồi không có ai đi qua, cũng may mà Hạ Tĩnh Sinh không làm ra hành động điên cuồng gì khác. Vừa rồi anh thực sự dọa cô đến mức sợ chết khiếp, còn tưởng Hạ Tĩnh Sinh lại muốn làm mấy chuyện như lần trước trên xe nữa chứ.
Nhưng vừa rồi cô đã đồng ý sẽ cùng anh đi ăn trưa. Dù lúc đó là tình thế ép buộc phải thỏa hiệp, nhưng cô cũng thực sự đã nhận lời.
Nếu giờ đổi ý, chắc chắn Hạ Tĩnh Sinh sẽ lại làm gì đó để ép cô làm theo ý anh.
"Em có lẽ phải luyện tập thêm một lát nữa… Mọi người vẫn chưa đi, em cũng không tiện rời đi trước." Thẩm Tường Ý giải thích.
"Không sao, không cần vội." Hạ Tĩnh Sinh nói rất nhẹ nhàng: "Anh đợi em."
Thẩm Tường Ý do dự một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói: "Hay là… anh ra xe đợi em, ở đây không có chỗ ngồi, đứng mãi cũng mệt lắm."
"Không mệt."
Hạ Tĩnh Sinh lau xong tay, không bỏ chiếc khăn vào túi mà nắm trong tay, cúi đầu nhìn cô, nhếch mép cười, nói một cách thẳng thắn: "Em sợ anh đứng đây sao?"
"Không phải…"
Rõ ràng bị nói trúng tâm sự, cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, gồng mình muốn giải thích, nhưng nghĩ mãi cũng không tìm ra lý do hợp lý, cuối cùng đành thật thà đáp: "Anh đứng đây… rất dễ làm em phân tâm…"
Hạ Tĩnh Sinh không hiểu cho lắm, khẽ cười, giọng điệu vô tội: "Anh chỉ đứng đây thôi, không làm gì cả, sao lại làm em phân tâm?"
"… Anh cứ nhìn em." Thẩm Tường Ý thì thầm.
Ánh mắt của anh quá lộ liễu, trắng trợn và không chút kiêng dè. Ánh nhìn nóng bỏng như muốn khóa chặt lấy cơ thể cô, sự xâm lấn vô hình bao trùm lấy cô, khiến cô khó mà tập trung được.
Hạ Tĩnh Sinh lại cảm thấy thật hoang đường, bất đắc dĩ bật cười: "Anh không nhìn em thì nhìn ai?"
"…"
Dù chỉ là một câu hỏi, nhưng lại vô cùng thản nhiên, đầy lý lẽ. Nụ cười trên mặt dường như đang chế giễu sự ngớ ngẩn của cô, làm sao có thể thốt ra mấy lời thừa thãi như thế.
Trái tim Thẩm Tường Ý bất chợt như bị câu nói ấy cào nhẹ một cái.
Nó khẽ nhói lên một cảm giác tê tê, ngứa ngáy.
Rõ ràng là một câu nói bình thường, nhẹ nhàng, vậy mà chẳng hiểu sao lại toát lên vẻ ám muội dịu dàng.
Từ sau khi đạt được thỏa thuận, Hạ Tĩnh Sinh dường như luôn vào vai "bạn trai" một cách tròn trịa, cùng cô nắm tay, ôm ấp, thân mật, tất cả đều tự nhiên và nhuần nhuyễn.
Cứ như thể bọn họ đã hẹn hò từ lâu.
Anh nói anh chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng xem ra còn thành thạo hơn cả cô.
Thẩm Tường Ý không có khả năng thích nghi mạnh mẽ như anh, đương nhiên cũng không thể ngay lập tức hiểu được cảm giác hoảng loạn thoáng qua này là do đâu.
Cô mím môi, ho khẽ một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng trên mặt.
Ngay khi cô định lên tiếng thì Hạ Tĩnh Sinh bỗng như sực nhớ ra điều gì, hỏi: "Nhưng mà, em và bạn nhảy của em có chuyện gì vậy?"
"Hửm?" Thẩm Tường Ý ngơ ngác: "Chuyện gì là sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!