Hạ Tĩnh Sinh có một quá khứ mà không ai biết đến.
Mẹ ruột của anh sống cuộc đời hỗn loạn nhiều lần phạm pháp đến mức có thể khéo léo lợi dụng những lỗ hổng pháp luật. Anh chính là công cụ bà ta lợi dụng để thoát khỏi cảnh tù tội. Bà ta không có người thân, bố đứa trẻ trong bụng không rõ danh tính, vì vậy sau khi sinh ra và qua giai đoạn bú sữa không ai chăm sóc, anh đã bị đưa vào viện phúc lợi địa phương.
Bố nuôi Hạ Hoành Chí là một giám ngục. Mặc dù mẹ ruột của anh lúc đó được tạm giam ngoài nhưng vì giới hạn xã hội chỉ có thế, Hạ Hoành Chí nghe được câu chuyện này. Vốn tính thiện lương, ông đã nhận nuôi Hạ Tĩnh Sinh.
Hạ Hoành Chí có một đứa con trai duy nhất, đang học cấp hai. Vợ ông làm thu ngân trong siêu thị. Gia đình không quá dư dả, nhưng cũng không đến mức túng thiếu. Vậy mà Hạ Hoành Chí lại bất ngờ mang về một đứa trẻ sơ sinh, kéo tụt chất lượng cuộc sống của cả nhà xuống, khiến vợ ông cực kỳ bất mãn đến mức đòi ly hôn. Cuối cùng bà không thể cản được ý định của ông.
Bà thường xuyên oán trách, mắng chửi ông là người tốt bụng quá mức, hỏi sao ông không nhận hết đám trẻ mồ côi về nuôi, còn hỏi có phải ông cứ gặp chuyện thế này thì đều phải xía mũi vào vì lòng tốt mà rước lấy phiền toái.
Hạ Hoành Chí tự biết mình đuối lý, chỉ có thể im lặng trước những lời than thở và trách móc của vợ. Nhưng dù vậy, ông vẫn cố gắng đối xử tốt với Hạ Tĩnh Sinh, tiết kiệm để mua cho anh sữa bột loại tốt hơn, đặt cho anh cái tên và tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đơn giản nhưng đầy tâm ý khi anh tròn một tuổi.
Ông vui mừng cả ngày chỉ vì từ đầu tiên anh học được là "bố". Cũng vào ngày khai giảng đầu tiên, ông đã mua cho anh một bộ quần áo với một chiếc cặp sách mới.
Từ khi có ý thức, Hạ Tĩnh Sinh đã biết rõ thân thế của mình vì mẹ nuôi chưa từng giấu diếm sự thật đó. Bà thường nói: "Nếu không phải là lão tốt bụng Hạ Hoành Chí, thì giờ này không biết mày đang sống khổ sở thế nào trong trại mồ côi."
Nhà cũ cách âm kém, anh thường nghe thấy cảnh cãi vã giữa mẹ nuôi và Hạ Hoành Chí vào ban đêm. Hạ Hoành Chí khuyên bà đừng nhắc đến chuyện đó trước mặt con trẻ, nhưng mẹ nuôi lại mỉa mai đáp trả: "Không nói, không nói ai biết được ông Hạ Hoành Chí giỏi giang đến mức rước một gánh nặng lớn như vậy. Tôi ghét cay ghét đắng cái kiểu tốt bụng của ông. Tôi cứ phải nói cho nó biết, để nó tự mình hiểu chuyện một chút, đứa trẻ nào hiểu biết thì nên biết báo hiếu với chúng ta."
Khi biết mình là con của tội phạm, Hạ Tĩnh Sinh từng không thể chấp nhận nổi sự thật này.
So với việc là con của tội phạm, điều khó chấp nhận hơn chính là anh không phải con ruột của Hạ Hoành Chí. Dù Hạ Hoành Chí đối xử với anh như con ruột, nhưng anh chung quy vẫn là người ngoài.
Một kẻ ăn bám.
Không ai nói thẳng ra điều đó, nhưng mỗi lời nói của mẹ nuôi như nhấn mạnh sự thật này.
"Thịt lại tăng giá nữa rồi, tiếp tục thế này thì đến thịt cũng không ăn nổi nữa."
"Tiền học thêm của con tôi ông nên để ra, đừng lại đem làm từ thiện."
"Nuôi con của người khác ông nhiệt tình thế. Không chừng sau này ông bà già yếu liệt giường thì phải dựa vào chúng ta mà sống. Tôi làm cả đời trong siêu thị cũng chỉ có ngần ấy đồng lương chết. Mình chúng ta sống còn khó chứ nói gì nuôi thêm vài miệng ăn."
Những lời lẽ nhỏ nhặt của mẹ nuôi là những chiếc gai cứa vào lòng anh từng chút một khiến anh luôn day dứt khôn nguôi.
Anh luôn cẩn thận dè dặt trong ngôi nhà đó, quan sát sắc mặt mọi người, làm hết mọi việc nhà, chưa bao giờ gây chuyện. Cho dù con trai ruột của Hạ Hoành Chí có bắt nạt anh, anh cũng chỉ im lặng chịu đựng không mách lại.
Từ khi mười tuổi, anh đã nghĩ cách kiếm tiền, sưu tầm chai lọ mà các bạn trong lớp uống xong để đem bán phế liệu. Anh lớn lên vốn đẹp trai, nhiều nữ sinh thích anh, biết anh muốn chai lọ họ lập tức chủ động mua nhiều đồ uống tặng anh, nhưng anh từ chối chỉ nhận chai lọ.
Thậm chí sau giờ học anh còn đi quanh các quán ăn vặt và bới thùng rác để nhặt chai lọ. Chính vào lúc đó anh đã gặp Trần Gia Sơn. Bố mẹ của Trần Gia Sơn đều đã qua đời, cậu sống nương tựa vào bà nội. So với anh, Trần Gia Sơn như một đứa trẻ hoang dã, quần áo rách rưới chẳng khác gì một đứa trẻ ăn mày, suốt ngày ngồi lì trước các quán ăn để chờ nhặt lại những thức ăn thừa của người khác.
Có lẽ vì cùng cảnh ngộ, Hạ Tĩnh Sinh đã cho Trần Gia Sơn bánh quy mà trường học phát hàng ngày. Không ngờ từ hôm đó, Trần Gia Sơn như cái đuôi nhỏ đi theo anh, cùng anh nhặt chai lọ.
Bán phế liệu mỗi lần được nhiều thì một hai đồng, ít thì vài hào, cứ thế mà tích cóp.
Tiết kiệm rất lâu, cuối cùng cũng tích đủ năm mươi đồng, anh đem về nhà đưa cho mẹ nuôi để bà mua thịt. Một mớ tiền lẻ gồm các tờ một hào, năm hào và một đồng.
Mẹ nuôi cầm tiền, câu đầu tiên bà nói là "Mày lấy trộm tiền ở đâu?"
Anh lắc đầu nói không phải, giải thích rằng đó là tiền anh bán phế liệu mà có.
Mẹ nuôi chẳng tin, vội vàng gọi Hạ Hoành Chí đến, vừa tức giận vừa hoảng loạn: "Hạ Hoành Chí, ông nhìn xem, một thằng nhóc con mà đã học được cái thói nói dối rồi! Không biết tiền ở đâu mà có. Quả nhiên là di truyền xấu như con mẹ tội phạm của nó. Sau này lớn lên thì còn ra cái gì!"
Hạ Hoành Chí hỏi anh tiền từ đâu mà có, anh vẫn khẳng định đó là tiền do anh bán phế liệu mà kiếm được.
Hạ Tĩnh Sinh mãi mãi không quên được khoảnh khắc khi Hạ Hoành Chí vỗ vai anh nói "Bố tin con, con là một đứa trẻ ngoan."
Đó là lần đầu tiên anh khóc chỉ vì một câu "tin tưởng".
Vì vậy anh hạ quyết tâm nhất định phải để Hạ Hoành Chí sống thật tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!