Thẩm Tường Ý không biết nên ngạc nhiên vì Hạ Tĩnh Sinh yêu cầu cô gọi tên anh, hay vì ngạc nhiên khi anh gọi cô bằng tên thân mật, Y Y.
Dường như anh đang làm gương cho cô, cho cô thấy cách thực hiện.
Nhắc nhở cô rằng sau khi mối quan hệ thay đổi, bước đầu tiên là thay đổi cách gọi nhau.
Tên thân mật của cô khi thốt ra từ miệng anh dường như thay đổi sắc thái. Một cái tên đơn giản và bình thường lại bị anh nói ra một cách mờ ám lại dịu dàng, giống như dư âm của tiếng đàn cello rất gợi cảm và đầy quyến rũ.
Hơn nữa điều này xảy ra một cách rất tự nhiên.
Đôi tai của Thẩm Tường Ý bất giác đỏ ửng. Một cảm giác ngượng ngùng sinh lý trỗi dậy dù trong lòng cô không hề muốn như vậy.
Ánh mắt sâu lắng của Hạ Tĩnh Sinh vẫn bao phủ lấy cô, trông anh rất kiên nhẫn, lặng lẽ chờ đợi cô lên tiếng.
Thẩm Tường Ý bị ánh mắt ấy nhìn đến mức có phần căng thẳng. Cô nuốt khan, cố gắng lên tiếng nhưng giọng nói lại lạnh lẽo như máy móc: "Hạ Tĩnh Sinh…"
Lông mày của Hạ Tĩnh Sinh hơi nhướn lên, bàn tay đặt ở sau gáy cô bất ngờ siết chặt khiến cô không kịp phản ứng rồi sau đó bị kéo lại gần thêm một bước. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn trong gang tấc, đôi môi của cô suýt nữa đã chạm vào yết hầu của anh, chỉ cách vài milimet.
Tay của cô chạm vào ngực rắn chắc của anh, muốn rút lui nhưng bàn tay của anh lại vững chắc như một ngọn núi không thể lay chuyển.
"Không đúng" anh vẫn không hài lòng, giống như một thẩm phán quyền cao chức trọng.
Hơi thở của cô bắt đầu trở nên gấp gáp, vô tình thổi lên làn da và yết hầu của anh.
Cô thấy yết hầu của anh nhanh chóng chuyển động trong tầm mắt.
Hạ Tĩnh Sinh dường như cũng nhận ra khoảng cách này nguy hiểm đến mức nào, vì cơ thể anh lại một lần nữa có sự thay đổi nhỏ chỉ vì hơi thở của cô.
Cuối cùng anh cũng nhân từ buông cổ cô ra, nhưng thay vào đó anh nắm lấy cằm cô, khẽ nâng lên, khiến cô phải ngẩng đầu.
Nhìn thẳng vào mắt anh, cô cẩn thận đoán ý anh.
Có lẽ với người có thân phận như anh, không ai dám cả gan gọi tên anh một cách không kiêng nể như vậy.
Vì vậy sau khi củng cố tinh thần, Thẩm Tường Ý lại lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng, từ tốn: "…Tĩnh Sinh."
Lần này cô khôn ngoan hơn, biết thêm chút cảm xúc vào giọng nói.
Giọng nói mềm mại, cuối câu có chút e ấp.
Vì quá căng thẳng, giọng cô run lên, sự cứng nhắc cùng với cảm xúc được thêm vào khiến giọng nói có phần giả tạo, nhưng cũng đủ làm hài lòng Hạ Tĩnh Sinh đến mức chỉ vì một tiếng gọi của cô, cơ thể anh đã không thể kiềm chế.
Phản ứng này quá mạnh mẽ đến mức Hạ Tĩnh Sinh không giấu được sự khó chịu, ánh mắt anh tối đen lại.
Thẩm Tường Ý còn tưởng rằng lần này vẫn chưa làm anh hài lòng, trong lòng có phần lo lắng, đang nghĩ cách đối phó thì thấy anh khẽ mỉm cười, buông cằm cô ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt má cô như một phần thưởng.
Nhưng anh vẫn không nói gì, tiếp tục nắm tay cô dẫn đi.
Thẩm Tường Ý không biết có nên thở phào nhẹ nhõm hay không.
Người đàn ông này thật quá khó đoán.
Tòa lâu đài quá lớn, hai người đi bộ một lúc lâu, đi qua không biết bao nhiêu căn phòng mới đến nhà ăn.
Nhà ăn cũng lớn lạ thường. Chỉ riêng bàn ăn đã có mấy cái, mỗi cái lại có hình dạng khác nhau, dùng cho các dịp khác nhau.
Bữa sáng được bày trên một chiếc bàn tròn lớn bằng đá cẩm thạch trắng, giữa bàn có một bình hoa sứ, bên trong cắm một bó hoa tươi, là hoa hồng trắng.
Hạ Tĩnh Sinh kéo Thẩm Tường Ý đi tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!