Chương 20: (Vô Đề)

Thẩm Tường Ý chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ chạy nhanh đến vậy, đôi chân dường như không còn nghe theo sự điều khiển của mình, tất cả đều nhờ vào ý chí thúc đẩy, cô tự nhủ phải chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Cứ như thể có mãnh thú hay cơn lũ đang đuổi theo cô từ phía sau.

Không, thà rằng phía sau là mãnh thú hay cơn lũ thật còn hơn. Ít nhất đó là mối nguy hiểm có thể thấy, có thể chạm, và cô biết mình nên trốn ở đâu.

Nhưng Hạ Tĩnh Sinh thì luôn điềm đạm lịch thiệp, nhã nhặn tử tế. Thế nhưng từ anh phát ra một loại nguy hiểm vô hình, bí ẩn nhưng lại hiện diện khắp nơi. Sự nguy hiểm đó như từng sợi tơ nhện từ từ quấn lấy, bóp nghẹt và nhấn chìm cô trong một chiếc lồng chặt chẽ không thể nào thoát ra, ngay cả hướng để chạy trốn cô cũng không biết rõ.

Với cô, điều đó còn chết chóc hơn nhiều. Nỗi sợ đó khiến cô run lên, đầu óc như tê liệt.

Cô thậm chí không biết bằng cách nào mình đã trở lại nhà hát, trong đầu vẫn hoàn toàn trống rỗng.

Mọi người vẫn đang tập luyện trong phòng, khi thấy Thẩm Tường Ý trở lại, Ada không thiếu những lời mỉa mai lạnh lùng, nhưng cô không nghe thấy gì cả, chỉ như một cái xác không hồn bước đến góc thường ngồi rồi ngồi sụp xuống đất, toàn thân run rẩy.

Ánh mắt cô vô thức rơi vào chiếc bánh ngọt và ly sô

-cô

-la nóng mà Hạ Tĩnh Sinh đã kêu người mang tới, điều này ngay lập tức khiến cô nhớ lại tất cả những gì mình đã thấy tại đấu trường ngầm.

Đặc biệt là ánh mắt lạnh lùng nhưng bình thản của Hạ Tĩnh Sinh.

Thực ra từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã sợ anh.

Khí chất của anh, ánh mắt của anh, hình xăm không hợp với vẻ ngoài cao quý và ấm áp của anh.

Nhưng sau một thời gian tiếp xúc gần đây, cô cũng phải thừa nhận rằng mình không còn sợ anh như trước nữa.

Anh rất lịch sự, có lễ nghĩa lẫn sự tinh tế, đôi khi còn biết đùa giỡn một cách duyên dáng. Anh là người có những câu chuyện bí ẩn khiến người ta tò mò, sự bình tĩnh và ổn định của anh mang lại cảm giác an toàn.

Chính lúc cô vừa bắt đầu cảm thấy áy náy vì những hiểu lầm trước đây về anh, thì anh đã tặng cô một cú đòn chí mạng không hề báo trước.

Đúng là anh có rất nhiều câu chuyện để kể, cuộc sống, kinh nghiệm và thân thế của anh đều là những điều kỳ lạ khiến người khác phải trầm trồ.

Nhưng cô đã quên mất một điều. Những người có quá nhiều câu chuyện, những người ở vị trí cao như anh, cho dù là một quý ông nhã nhặn, nhưng đã từ lâu không còn sự đồng cảm hay lòng thương xót, đã trở thành một cỗ máy vô tình, luôn đứng trên người khác, lạnh lùng và kiêu ngạo. Anh nhìn thấu lòng người, hiểu rõ tâm lý con người và luôn kiểm soát mọi thứ, không cần tự tay hành động nhưng vẫn dễ dàng phá hủy mọi thứ.

Kiki bước lại gần, nhận ra sự bất thường của Thẩm Tường Ý, cô ấy vỗ nhẹ vai cô: "Cynthia, cậu trông không ổn lắm, cậu không khỏe ở đâu à?"

Thẩm Tường Ý giật mình tỉnh lại, cô cầm lấy bánh ngọt và ly sô

-cô

-la nóng rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng tập, đến thùng rác gần đó không do dự ném chúng vào.

Hạ Tĩnh Sinh và cô, là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, khác biệt như trời với đất.

Anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không để lộ cảm xúc, không biết lúc nào cô sẽ vô tình chạm vào điều gì đó khiến anh nổi giận.

Cô có thể sẽ phải chịu chung số phận với Cao Du Lâm.

Cô không dám đụng vào anh, để tránh gặp rắc rối thì cách duy nhất là càng tránh xa anh càng tốt.

Khi đã dần bình tĩnh lại, trong đầu cô lại hiện lên những hình ảnh đầy máu me tàn bạo.

Cao Du Lâm gần như bị đánh đến mức không thể nhận ra.

Dù tất cả đều là do anh ta tự chuốc lấy, nhưng Thẩm Tường Ý cảm thấy với tính cách lạnh lùng và vô cảm của Hạ Tĩnh Sinh, anh chắc chắn sẽ không quan tâm đến anh ta.

Thẩm Tường Ý rất thất vọng và tức giận với Cao Du Lâm, mọi cảm xúc tốt đẹp còn lại đối với anh ta đã hoàn toàn tan biến. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể tàn nhẫn bỏ mặc anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!