Chương 2: (Vô Đề)

Từ khi bước ra khỏi tòa nhà đó, anh đã không rời mắt khỏi cô. Chắc chắn cũng đã thấy hết nụ cười giả tạo mà cô vừa diễn ra.

Nghĩ đến đây, Thẩm Tường Ý lập tức thu lại mọi biểu cảm, vờ như không có chuyện gì, cô bỏ hộp phấn vào túi rồi cúi đầu xuống.

Dù chỉ là một động tác bình thường, nhưng không hiểu sao lại toát lên sự lúng túng và ngượng ngùng của cô. Đôi tai cô bất giác nóng bừng lên.

"Y Y!"

Đúng lúc này, giọng nói đầy hứng khởi của Cao Du Lâm vang lên từ bên cạnh.

Thẩm Tường Ý lập tức ngước mắt nhìn, thấy anh ta bước xuống từ một chiếc taxi, vui mừng vẫy tay thật mạnh rồi chạy về phía cô.

Cùng lúc đó, cô cũng chạy đến phía anh ta. Cao Du Lâm vội mở chiếc ô trong suốt mà anh ta đang cầm.

"Em đợi lâu chưa?" Anh ta hỏi.

Thẩm Tường Ý lắc đầu: "Không, em cũng vừa mới ra thôi."

Cao Du Lâm một tay cầm ô, tay còn lại đưa ra đón lấy chiếc túi vải trên vai cô. "Để anh cầm cho."

Cô không từ chối, khẽ nói: "Cảm ơn."

"Cảm ơn gì chứ, với anh mà còn khách sáo thế." Anh ta khoác chiếc túi lên vai mình, rồi tự nhiên vòng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng: "Anh không thấy ô trong phòng em nên vừa đi tiện thể mua luôn, có hơi nhỏ, em đứng sát vào kẻo ướt."

Lòng bàn tay anh ấm áp, nơi anh ta chạm vào cô như bị thiêu đốt. Cả người cô bất giác run nhẹ, cảm giác ấm áp từ bàn tay anh ta dần lan tỏa khắp cơ thể, làm trái tim cô đập loạn nhịp.

"Sao em mặc ít thế, có lạnh không?" Cao Du Lâm cũng chỉ mặc một chiếc áo hoodie không thể cởi ra cho cô được, nên anh ta dùng tay xoa nhẹ cánh tay cô, như để truyền thêm hơi ấm.

Trong lúc nói, anh ta quay sang nhìn cô, thấy Thẩm Tường Ý cúi đầu, môi hơi mím lại, tai và má ửng đỏ trông có chút bẽn lẽn đáng yêu.

Cao Du Lâm cười lớn, trêu đùa: "Sao thế? Em ngại à?"

Nghe vậy, Thẩm Tường Ý nhắm mắt lại, cúi đầu thấp hơn.

Cao Du Lâm càng đùa giỡn ôm chặt cô hơn, ghé sát tai cô thì thầm: "Y Y ngốc, Y Y ngoan, em đúng là cô bé ngây thơ."

Hồi cấp hai, Thẩm Tường Ý và Cao Du Lâm từng sống cùng khu, nhà ở đối diện nhau. Nhưng vào năm đó khi khu nhà bị giải tỏa, bố mẹ cô ly hôn, cô được giao cho bố. Hai gia đình chuyển về hai đầu thành phố.

Từ mẫu giáo đến trung học, họ học cùng một trường, lớn lên cùng nhau như đôi bạn thanh mai trúc mã. Lên cấp ba cô vào trường Phổ thông Năng khiếu thuộc Học viện Múa Bắc Kinh.

Khoảng cách xa xôi và cuộc sống tách biệt khiến mối quan hệ của họ tưởng chừng sẽ phai nhạt theo thời gian.

Nhưng họ là ngoại lệ. Họ vẫn thường xuyên giữ liên lạc.

Trường học rất nghiêm khắc, ngay khi đến lớp giáo viên chủ nhiệm sẽ thu hết điện thoại. Nhưng Cao Du Lâm có hai chiếc, anh ta lén giữ lại một cái. Mỗi tối trước khi về ký túc xá, cô sẽ dùng điện thoại công cộng gọi cho anh ta.

Cô nhớ mãi, mỗi lần tan học cô luôn là người đầu tiên chạy ra khỏi lớp để gọi cho anh, nhưng vì đông người chờ nên thời gian nói chuyện luôn ngắn ngủi.

Mỗi lần gọi cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là những câu chuyện vụn vặt trong ngày.

Anh thường đến đón cô tan học, dẫn cô đi quán net chơi game, thậm chí nửa đêm còn dẫn cô lẻn ra ngoài ăn khuya cùng bạn bè rồi lại chở cô về nhà.

Ngày đó, họ không hiểu thế nào là tình yêu, chỉ biết rằng họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau, luôn nghĩ về nhau.

Dù lớn lên cùng nhau, xưng hô và cách cư xử của họ luôn giữ khoảng cách. Anh ta vẫn gọi cô là Y Y. Chỉ khi xác nhận mối quan hệ vào bốn tháng trước, anh ta mới bắt đầu gọi cô bằng những biệt danh thân mật. Thực ra, những cách gọi âu yếm giữa các cặp đôi cũng chỉ có vài loại: ngoan ngoãn, bé cưng gì đó.

Nhưng mỗi lần nghe anh ta gọi "Y Y ngoan," Thẩm Tường Ý lại không kìm được mà đỏ mặt.

Dù họ đã quen biết nhiều năm, nhưng thật ra chỉ mới chính thức hẹn hò được bốn tháng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!