Những người tưởng rằng sẽ không gặp lại, không ngờ lại xuất hiện bất ngờ ngay trước mặt mình lại còn xuất hiện đúng vào thời điểm nhạy cảm như thế.
Cảnh tượng này khiến Thẩm Tường Ý chỉ biết ngượng ngùng, không biết phải làm gì.
Hạ Tĩnh Sinh chậm rãi tiến tới, áp lực từ thân hình uy nghiêm của anh dần bao phủ không gian.
Cao Du Lâm cũng sững sờ, lời cầu xin dông dài của anh ta đột ngột dừng lại.
Hạ Tĩnh Sinh dừng lại trước mặt họ.
Ánh mắt dừng lại trên cổ tay của Thẩm Tường Ý đang bị Cao Du Lâm nắm chặt: "Xin hỏi, có chuyện gì tôi có thể giúp không?"
Anh nhẹ nhàng nâng mi mắt nhìn Cao Du Lâm: "Bạn trai cũ của cô Thẩm". Thái độ của anh vẫn nhã nhặn như một quý ông lịch lãm.
Tuy nhiên, ba chữ "bạn trai cũ" lại được anh cố tình nói chậm rãi, từng chữ một.
Dù chiếc kính viền vàng văn nhã không che giấu được ánh nhìn sắc bén, đầy uy hiếp của Hạ Tĩnh Sinh, Cao Du Lâm không còn giữ được vẻ kiêu ngạo như trước, chỉ với một cái nhìn của Hạ Tĩnh Sinh anh ta đã giật mình sợ hãi.
Cao Du Lâm tự giác buông tay Thẩm Tường Ý, lùi lại một hai bước. Anh ta nuốt nước bọt, như thể đã cố lấy lại tinh thần, mở miệng muốn nói gì đó nhưng Thẩm Tường Ý đã thấy rõ cảnh tượng này, cô bước lên một bước, nhẹ giọng trấn an: "Anh đang ở đâu? Khách sạn à? Anh cứ về trước đi, chúng ta sẽ liên lạc sau."
Cô không thể tưởng tượng nổi cảnh nếu Cao Du Lâm thực sự cầu xin Hạ Tĩnh Sinh thì sẽ khó xử và buồn cười đến mức nào. Ban đầu cô đã phải cầu xin Hạ Tĩnh Sinh vì chuyện của gia đình, giờ bạn trai cũ của cô lại tới cầu xin anh ấy, thì cô biết ăn nói sao đây?
Vừa nói, cô vừa liếc mắt ra hiệu cho Cao Du Lâm, nhưng anh ta dường như đã mất hết lý trí, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt ngụ ý của Thẩm Tường Ý thậm chí còn cố lách qua cô để nói chuyện với Hạ Tĩnh Sinh.
Tim Thẩm Tường Ý chợt thắt lại, cô quay lại nhìn Hạ Tĩnh Sinh, buột miệng tìm một cái cớ: "Anh Hạ, chúng tôi đang chuẩn bị một vở kịch mới, anh có muốn vào xem không?"
Trong cơn hoảng loạn vì muốn ngăn Cao Du Lâm và Hạ Tĩnh Sinh tiếp xúc với nhau, cô đã vô tình nắm lấy cổ tay Hạ Tĩnh Sinh, kéo anh vào trong nhà hát.
Cô bước vội, để lại Cao Du Lâm đứng chặn ở cửa nhà hát.
Đi được một đoạn khá xa, Thẩm Tường Ý mới dừng lại quay đầu nhìn, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ rằng Cao Du Lâm có lẽ đã rời đi rồi.
Dù tình cảnh của Cao Du Lâm có bất ngờ hay đáng tiếc đến mức nào, dù đã cố gắng bao nhiêu năm học hành, nhưng mọi thứ bỗng chốc tan biến, Thẩm Tường Ý cũng chẳng thể làm gì thêm được.
Sau lưng có tiếng bước chân, cô nhạy cảm quay lại.
Không phải Cao Du Lâm, mà là Trần Gia Sơn.
Anh ta cầm một chiếc ô đen, bước theo phía sau cô.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh ta cung kính gật đầu với cô.
Lúc đó Thẩm Tường Ý mới nhận ra mình vẫn đang nắm lấy cổ tay của Hạ Tĩnh Sinh, giống như vừa chạm vào thứ gì đó bỏng rát, cô vội vã buông tay, đồng thời lùi lại hai bước để kéo giãn khoảng cách.
Cảm giác lo lắng và hốt hoảng muộn màng khiến cô như một đứa trẻ vừa phạm lỗi, cô lúng túng giải thích: "Xin lỗi, vừa nãy tôi chỉ là…"
"Ừ." Anh không đợi cô nói xong mà đã lên tiếng, ra hiệu rằng anh hiểu: "Tôi biết."
Anh không hỏi thêm, cũng không trách cứ.
Thẩm Tường Ý thở phào nhẹ nhõm, trong khoảnh khắc cô cũng buông lỏng cảnh giác, thuận miệng hỏi: "Vậy anh tới đây có việc gì không?"
"Xem em múa," anh không ngại ngùng, nói thẳng thắn.
"…"
Vẻ mặt cô thật sinh động, đôi mắt vốn đã to giờ càng mở to hơn, ngây ngốc nhìn anh, trông có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Anh khẽ cười qua mũi, giọng nói có chút trêu chọc: "Không phải chính em vừa mời anh sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!