Hạ Tĩnh Sinh vừa dứt lời, Thẩm Tường Ý không kịp đề phòng, bị nước làm nghẹn đến mức ho sặc sụa. Cô che miệng ho, mặt đỏ bừng vì cố nhịn.
Cô quay lưng lại để ho, bờ vai mỏng manh rung lên.
Hạ Tĩnh Sinh định đứng dậy bước tới nhưng Thẩm Tường Ý đã quay lại, hít sâu một hơi rồi vỗ nhẹ ngực để bình ổn.
Mặt cô vẫn còn ửng đỏ, đôi mắt ho ra cả nước mắt, khóe mắt đẫm lệ, khi cô nhìn anh một cái thì lập tức cúi đầu.
Trông cô giống như một cây trinh nữ, chỉ cần chạm nhẹ là xấu hổ cụp xuống. Cô thậm chí chẳng cần phải chạm, chỉ cần một ánh mắt của anh cũng khiến cô ngay lập tức luống cuống.
Thẩm Tường Ý đột nhiên nhớ lại tối qua khi nói chuyện điện thoại với anh, anh bỗng cười không rõ lý do.
Thì ra là cười cô luôn miệng nói "được rồi" sao?
Quả nhiên, Hạ Tĩnh Sinh là người suy nghĩ cẩn thận, người ngoài khó mà đoán ra được điều anh nghĩ. Cô không hề phòng bị, đã bị anh đùa một vố, đến cả phản công cũng chẳng kịp.
Thấy cô đã ổn định lại, Hạ Tĩnh Sinh cũng ngồi xuống, thản nhiên đổi chủ đề, nói thêm: "Những gì trên công cụ tìm kiếm không đầy đủ, nếu em tò mò có thể hỏi tôi trực tiếp."
Thẩm Tường Ý nhận ra anh đang nói về chuyện thân thế của mình.
Cô định nói mình không tò mò, nhưng trước khi kịp suy nghĩ, câu hỏi đã buột ra khỏi miệng: "Vậy người bố nuôi đầu tiên của anh vẫn còn ở Bắc Kinh chứ?"
Cô liếc nhìn dãy nhà cao tầng đối diện nhà hàng Quảng Đông, nơi mà anh nói nhà hàng mở ngay trước cửa nhà bố nuôi anh. Cô chỉ tay về phía đó: "Ông ấy sống ở đối diện sao?"
"Ừ." Hạ Tĩnh Sinh nghe vậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, góc nghiêng của anh rõ ràng, ánh mắt hướng về một tòa nhà, gương mặt không thể hiện cảm xúc, giọng nói trầm lắng: "Ông ấy đã mất rồi."
Năm năm trước, vào ngày đầu tiên Hạ Tĩnh Sinh gặp lại Thẩm Tường Ý, cũng là lần đầu tiên anh trở về Bắc Kinh sau nhiều năm.
Hạ Tĩnh Sinh được bố nuôi, ông Hạ Hoằng Chí, nuôi dưỡng từ nhỏ. Khi mới 12 tuổi, anh đã được Diệp Diệu Khôn để mắt đến trên sàn đấu, sau đó anh theo ông ta đến Hồng Kông, cố gắng khẳng định mình. Sau khi ổn định, anh mang theo Trần Gia Sơn rời khỏi Bắc Kinh. Ông Hạ có gia đình riêng, Hạ Tĩnh Sinh từng đề nghị đưa cả gia đình ông sang Hồng Kông, đảm bảo sẽ thu xếp mọi thứ chu đáo. Nhưng ông chỉ sang Hồng Kông du lịch một lần, cuối cùng vẫn quyết định ở lại Bắc Kinh, nói rằng lá rụng về cội.
Từ khi theo Diệp Diệu Khôn đến Hồng Kông, anh bận rộn với cuộc chiến tranh giành quyền lực với các anh em trong nhà, cùng lúc đó phải cố gắng bù đắp những năm tháng học hành dang dở, không có thời gian để về thăm bố nuôi.
Dù vậy, anh vẫn nhờ người gửi cho ông một khoản tiền trợ cấp không nhỏ mỗi tháng.
Năm 27 tuổi, khi vừa trở về từ du học ở Anh, anh bất ngờ nhận được tin bôe nuôi sắp qua đời, anh vội vã quay về Bắc Kinh.
Năm ấy, Hạ Hoằng Chí đã 72 tuổi, từ năm 68 tuổi ông đã được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer, hay còn gọi là bệnh mất trí nhớ tuổi già. Hạ Tĩnh Sinh chi tiền mời những bác sĩ hàng đầu thế giới nhưng không thể chữa khỏi, vì vậy anh đã thuê một đội ngũ chăm sóc đặc biệt để chăm sóc ông.
Nhưng khi trở về Bắc Kinh, anh mới nghe tin con trai ông đã lấy hết tiền trợ cấp của anh đi đánh bạc, thua sạch không còn gì, ngay cả nhà cửa cũng bị cầm cố. Mẹ kế của anh giận con nhưng không thể làm gì khác, mỗi lần gã kia quỳ xuống cầu xin tiền, bà vẫn mềm lòng cho.
Cơn nghiện cờ bạc khiến anh ta mất hết lý trí, ngay cả khi bố mình mất trí nhớ cũng thường xuyên bị anh ta đánh đập.
Khi Hạ Tĩnh Sinh đến trước cửa nhà, bố nuôi anh vẫn chưa trút hơi thở cuối cùng, nhưng anh nghe thấy rõ ràng con trai ông đang hét lên trong nhà rằng nên mau chóng đưa ông đến nhà hỏa táng, kẻo người chết trong nhà sẽ không may mắn.
Lời nói đó khiến cơn giận bốc lên đỉnh đầu, thiêu rụi mọi lý trí trong anh.
Anh bước vào nhà, thấy mẹ kế đang thay đồ cho bố nuôi trong phòng, còn con trai ông thì đang thảnh thơi uống bia trong phòng khách.
Hạ Tĩnh Sinh giật lấy chai bia từ tay anh ta, đập mạnh vào đầu, bia văng tung tóe, chai vỡ vụn. Người đàn ông choáng váng, miệng lầm bầm chửi rủa, khi thấy rõ Hạ Tĩnh Sinh thì sững người lại.
Trước khi anh ta kịp phản ứng, Hạ Tĩnh Sinh đã nhanh tay đâm vỡ chai bia còn lại vào ngực anh ta, anh ta hét lên thảm thiết, Hạ Tĩnh Sinh đạp anh ta ngã xuống đất.
Anh nhanh chóng nhặt con dao gọt trái cây trên bàn, đâm xuyên qua tay anh ta, ghim chặt xuống sàn gỗ.
"Nếu tay dùng để đánh bạc, thì không cần nữa."
Hạ Tĩnh Sinh giơ tay ra hiệu cho Trần Gia Sơn, anh ta lập tức đưa cho anh một con dao Thụy Sĩ.
Con dao xoay nhẹ trong tay anh, lưỡi dao sắc bén ló ra. Chỉ trong chớp mắt, anh đã đâm xuyên qua tay còn lại của kẻ trước mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!