Vừa trở về khách sạn, việc đầu tiên Thẩm Tường Ý làm là treo ngay chiếc áo vest của Hạ Tĩnh Sinh lên, sợ làm nhàu hay bẩn, bởi chiếc áo đắt đỏ như vậy cô thật sự không có khả năng bồi thường.
Sau đó, cô nằm vật xuống giường, người còn vương mùi mưa ẩm ướt nhưng cô chẳng muốn nhúc nhích. Cứ nằm dài thế này dường như có thể giúp cô trốn tránh tất cả những chuyện tồi tệ đang xảy ra.
Tâm trạng cô nặng nề như đeo cả ngàn tảng đá lớn, khiến cô khó thở. Khách sạn luôn có mùi hương riêng, không khó chịu nhưng lại gây cho cô cảm giác bất an.
Ngửi mùi trên chăn gối, nỗi cô đơn và chua xót trong lòng càng dâng lên mạnh mẽ. Cô nhận ra một cách rõ ràng rằng, cô không có nơi nào gọi là nhà, dù ở Bắc Kinh hay London.
Cô từng nghĩ rằng sự đồng hành của Cao Du Lâm suốt bao nhiêu năm là thứ quý giá nhất mà cô có, nhưng hóa ra tất cả chỉ là ảo ảnh tàn nhẫn. Sự thật bị phơi bày xấu xí đến không ngờ.
Nằm thêm một lúc, sự im lặng trong phòng trở nên quá nặng nề để cô chịu đựng. Cô buộc mình phải động đậy, với tay lấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường để bật ti vi.
Cô chọn đại một chương trình giải trí, những tiếng cười nói vang lên giúp cô xua bớt phần nào cảm giác trống trải.
Thẩm Tường Ý lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy hàng loạt tin nhắn xin lỗi và cuộc gọi nhỡ từ Cao Du Lâm. Hầu hết đều là những đoạn văn dài dòng, kể từ khi họ quen nhau hồi nhỏ đến tất cả những kỷ niệm trong suốt bao năm qua. Thẩm Tường Ý thậm chí không dám đọc hết.
Thì ra anh ta vẫn nhớ những chuyện cũ.
Cô không phủ nhận, Cao Du Lâm hồi nhỏ thật sự rất ấm áp. Khi cô không có nhà để về, anh ta dẫn cô về nhà ăn cơm, đến trường đón cô, đưa cô đi ăn khuya.
Qua chuyện này, Thẩm Tường Ý dường như chợt nhận ra điều gì đó. Có lẽ, thứ cô thực sự thích là những ký ức đẹp đẽ trong quá khứ. Chính nhờ tấm kính màu hồng đó mà cô đã phụ thuộc vào Cao Du Lâm. Cô thích sự quan tâm và chỗ dựa mà anh ta dành cho cô trong những năm cô ở London.
Vì thế, khi họ gặp lại sau bao năm xa cách, cô mới cảm thấy anh ta xa lạ đến vậy.
Bởi vì cả hai đều đã trưởng thành, thời gian và hoàn cảnh đã thay đổi, đủ để biến con người khác đi. Dù cô có thể tô vẽ và bao dung cho những khuyết điểm của Cao Du Lâm dưới lăng kính quá khứ, nhưng cô không thể chấp nhận việc anh ta ghét bỏ đôi chân của mình đến vậy.
Điều này khiến cô đau đớn hơn cả việc anh ta ngoại tình hay lừa dối tình cảm.
Cô không trả lời tin nhắn của Cao Du Lâm, thay vào đó xóa hẳn WeChat của anh ta. Số điện thoại của anh ta cũng bị cô chặn.
Khóc một trận xong, cô quyết định phải buông bỏ, sẽ không rơi thêm một giọt nước mắt nào vì tình cảm nữa.
Sau đó, cô gắng gượng, nhắc nhở bản thân rằng không thể cứ lãng phí thời gian buồn bã như thế. Cô còn nhiều việc phải làm.
Chuyến lưu diễn sắp đến, và cô đã bỏ lỡ hai ngày không tập luyện.
Vì quên mang theo giày mũi cứng nên cô không thể tập nhảy. Thay vào đó, cô đặt chân lên tường để ép cơ, nâng chân, thực hiện các bài tập cơ bản.
Có việc làm, cô không còn thời gian để suy nghĩ lung tung.
Vừa luyện tập vừa xem chương trình giải trí, tâm trạng của cô dần cải thiện.
Khi cô dừng lại, trời bên ngoài đã tối hẳn. Nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối.
Cô đi tắm, thay quần áo rồi quyết định ra ngoài dạo một vòng, mua gì đó ăn.
Gần bệnh viện có nhiều quán ăn và nhà hàng.
Mưa đã tạnh, cô đi bộ đến khu phố ăn uống. Con hẻm nhỏ này chật ních người qua lại, mùi thơm ngào ngạt khắp nơi.
Dù biết ăn đồ nhiều calo vào giờ này là không tốt, cô vẫn không cưỡng lại được cám dỗ, tự nhủ rằng chỉ lần này thôi, vì về lại London sẽ không được ăn nữa.
Đồ ăn ở đây vừa ngon vừa rẻ, cô ăn từ đầu phố đến cuối phố, bụng đã no căng.
Đi ngang qua một cửa hàng trái cây, cô thấy những quả quýt căng mọng, to tròn.
Cô rất thích quýt, màu cam rực rỡ tươi sáng và đẹp mắt.
Nhất là hồi nhỏ ở nhà bà nội có một cây quýt đỏ rất lớn. Từ khi cô có trí nhớ, cây quýt đã ở đó. Mỗi năm, cây đều trĩu quả, bà nội luôn gọi điện cho bố cô bảo về hái quýt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!