Đây là lần thứ hai anh ta từ chối giao tiếp với chúng tôi.
Giống như lần trước, thái độ của anh ta cực kỳ lạnh nhạt, lần này cũng chỉ vì mượn gương mặt của Tống Thiên Minh nên mới chịu xuất hiện.
Tôi thực sự không hiểu, rốt cuộc anh ta đã trải qua chuyện gì.
Tại sao lại giúp đám Nhu Thảo che giấu khí tức, bày ra cục diện này?
Là để dụ chúng tôi đến, bẫy chúng tôi sao? Vậy là anh ta đã bị người của Xi Vưu đồng hóa rồi, muốn hại bọn tôi?
Nhưng suốt cả đoạn đường này, anh ta cũng không hề ra tay với chúng tôi.
Rốt cuộc anh ta đang muốn làm gì?
Hoa Ngữ Linh tức đến mức thổ huyết thêm một ngụm nữa, rồi ngất xỉu.
Tôi bảo Lục Linh Châu cõng cô ấy, còn mình thì định quay lại, truy hỏi Kỷ Khang cho ra lẽ.
Không ngờ mới đi được vài bước, những con quái bùn vừa nổ tung, bùn đen dưới đất lại bắt đầu chuyển động, dần tụ lại thành hình người.
Lục Linh Châu hoảng hốt:
"Chúng ta mau rút thôi!"Cả Hoa Hoa cũng ngất rồi, không có cô ấy, tụi mình làm sao đối phó đám này được?
"Thấy tôi còn do dự, Tống Phi Phi cũng vội vàng thuyết phục:"Kiều Mặc Vũ, chỗ này vẫn còn hơn hai mươi mạng người đấy!
"Ánh mắt tôi chợt lóe lên, bước chân khựng lại. Truy tìm chân tướng dĩ nhiên là quan trọng, nhưng so với tình huống trước mắt, mạng người vẫn là trên hết."Đi thôi.
"Chúng tôi rời khỏi ngôi chùa, men theo bậc đá ban đầu leo lên núi. Mọi người ai nấy đều tơi tả, đành nghỉ ngơi tại chỗ. Chẳng bao lâu, trời dần sáng rõ. Tống Thiên Minh bất ngờ đứng bật dậy, chỉ tay ra sau lưng tôi."Mọi người mau nhìn!
"Tôi ngoảnh lại— Nào còn thấy hố sâu, chùa chiền hay tháp Phật gì nữa. Trước mắt chỉ còn một tấm bia đá đổ nát, trên mặt khắc ba chữ lớn:"Tu Di Điện
". Một góc bia bị gãy, toát ra khí tức cổ xưa tang thương, như thể đã nằm ở đây từ rất, rất lâu rồi. Trong đám đông, có người đột nhiên tỉnh ngộ:"Tu Di Điện, tôi nghe nói rồi!
"Người lên tiếng là Tống Thiên Minh. Thấy mọi người đều nhìn mình, anh ta tự tin hất tóc một cái, nói bản thân là"cuồng săn bí mật
", trước khi đến đây đã tra kỹ tài liệu về núi Phượng Hoàng. Trước đây núi Phượng Hoàng vốn không có Tiểu Tây Thiên, chỉ có một nơi gọi là Tu Di Điện. Tên này lấy từ điển tích trong kinh Phật—"giới tử nạp Tu Di
". Giới là rau củ, tử là hạt nhỏ như hạt gạo, còn Tu Di là một trong ba ngọn thần sơn huyền thoại trong Phật giáo. Câu đó có nghĩa là: trong không gian nhỏ bé, vẫn có thể chứa đựng một thế giới khổng lồ."Tấm bia này có chút giống như điểm kết nối không gian song song ấy.Ngày trước nhiều người dân địa phương vào núi chặt củi bị lạc, đều nói mình từng đi vào một ngôi chùa, bị nhốt trong đó mấy ngày mới thoát ra được.Nói mãi thành quen, người dân cho là thần linh báo mộng, thế là dựng chùa ở đây, về sau mới có Tiểu Tây Thiên.
"Tống Thiên Minh vẫn còn hoảng, vỗ n.g.ự. c thở phào."Còn nói gì thánh địa Phật môn, ai ngờ bên trong toàn là yêu quái, may mà tụi mình mạng lớn, thoát được ra rồi."
Tôi chăm chú nhìn tấm bia đá, trầm ngâm suy nghĩ.
Nơi này quả là thần bí khó lường… Nhưng tôi không hiểu Kỷ Khang tìm ra nó kiểu gì.
Anh ta giam giữ chúng tôi trong đó, mà lại chẳng làm gì cả.
Mục đích thực sự của anh ta là gì?
Ra khỏi rừng rậm, bầu trời xanh thẳm lại hiện ra trước mắt, không còn gì che khuất, bao la bất tận, xanh như ngọc rửa.
Lục Linh Châu an ủi tôi:
"Đừng nghĩ nhiều nữa, cậu xem, dù thế nào, trời rồi cũng sẽ sáng thôi."
"Nhưng mà tôi lại chẳng thấy nổi vẻ đẹp của bầu trời, cậu biết vì sao không?"
Sao vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!