Thư ký Lý vừa đi vào phòng làm việc đã nhìn thấy Triệu Triết Vũ với khuôn mặt vô cùng suy sụp, quần áo lại thay về bộ ngày hôm trước, trên cằm cũng xuất hiện dấu vết màu xanh đậm.
Nhìn như vậy, xem ra lại không về nhà. Rón rén đặt túi tài liệu lên trên bàn, "Triệu tổng, đây là ảnh chụp quảng cáo của tổ kế hoạch, thành phẩm demo đã được in ra."Trên mặt anh hiện lên chút cảm xúc, lấy đến và chậm rãi xem. Là ý tưởng của cô.
Hiệu quả của sản phẩm cũng không tệ, có sáng tạo, cũng có một ít thâm ý. Trong đầu anh lại hiện ra dáng vẻ đỏ hoe cả mắt của cô ngày hôm đó. Thật ra thì anh hiểu được, vấn đề giữa hai người nào chỉ có chuyện công việc đơn giản như vậy. Trong kế hoạch cuộc đời của cô chưa từng có anh, hoặc là sự tồn tại của hôn nhân và con cái.
Anh hiểu chứ, chuyện có thai này quá đột ngột, anh cũng rất đau lòng. Nhưng lâu như vậy rồi. Cô vẫn không thêm anh vào một phần trong cuộc sống của mình. Tình nguyện lén lút đi tìm chủ quản, nói ra phương án của mình, đến hiện trường quay chụp, nhưng lại không nguyện ý nói hết những kiềm nén trong lòng với anh. Từ đầu đến cuối, trong lòng cô luôn có sự phòng bị.
Nếu như không có thai…..
Cô sẽ gả cho anh sao? Vấn đề này, đã khuấy động trong lòng anh. Nhưng còn câu trả lời, lại khuấy động trong lòng cô. Thư kí Lý đã đi theo chân anh từ lúc mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp cũng không thể hiểu được, đôi vợ chồng son này rốt cuộc là thế nào. Mấy ngày trước rõ ràng còn hòa hợp ngọt ngào, nhưng đột nhiên bây giờ, Lâm Hoàn không đến công ty, Triệu Triết Vũ cũng không về nhà. Trong công ty vẫn luôn duy trì không khí áp suất thấp, nhưng mọi người lại bàn toàn sôi sùng sục thầm lặng."Triệu tổng….
Chuyện bận rộn của hai ngày nay cũng ổn định đôi chút rồi.
Anh có muốn về nhà nghỉ ngơi không?"Thấy anh vẫn trầm mặt không nói lời nào, lại bổ sung thêm một câu: "Hôm nay Lâm Hoàn đã gọi điện thoại đến cho tôi….
Hỏi có phải gần đây anh bận nhiều việc không, phải làm việc đến khi nào?"Đương nhiên là thư kí Lý đang bịa ra, và dĩ nhiên anh cũng biết được. Nhớ cô, mong cô, không yên lòng về cô, đến bây giờ chỉ có mình anh. Ba ngày. Lâm Hoàn ở nhà cũng ngẩn người suốt.
Cô không có chuyện gì để làm, cũng chỉ có thể ăn ăn rồi ngủ ngủ, ngồi trên ghế sofa đổi kênh trên tivi.
Ôm chăn trước người, cô cũng không biết tại sao, sau khi cãi nhau xong lại ngủ trên ghế sofa, không lên phòng ngủ ở tầng hai để ngủ nữa.
Buổi tối cũng phải nghe tiếng từ tivi mới chìm vào giấc ngủ được. Anh đi rất kiên quyết, trong phòng nghỉ ngơi cái gì cũng có, cũng không mang bất kì thứ gì từ nhà đi.
Vì vậy mỗi ngày cô đều phải đối mặt với hai chiếc cốc để đánh răng, quần áo của hai người treo trong tủ, dép của hai người trên sàn nhà…. Không phải là cô chưa từng trải qua cuộc sống độc thân một mình, trái lại thì cô còn rất hưởng thụ điều đó.
Nhưng bây giờ, trong không gian tràn đầy đồ vật nhắc nhở cô về một người không có ở đây, trong lòng cô vô cùng khó chịu. Cũng không biết có phải là xung quanh quá yên tĩnh nên đã làm cục cưng cảm thấy nhàm chán không, mấy ngay nay ở trong bụng cô vẫn hay động đậy."Động đậy gì mà động đậy, ba con đã bị mẹ con chọc giận nên bỏ đi rồi."Tuy miệng cô cứng rắn, nhưng lúc nằm ngã ra ghế sofa thì khuôn mặt lại mang biểu cảm của một con thú nhỏ khi bị thương.
Lại một ngày trôi qua, đột nhiên Phương Tuệ Như gọi điện thoại đến, nói muốn đưa cô đi kiểm tra thai sản. Cô đoán được, hẳn là anh không yên tâm, nên đã nói với Tuệ Như. Anh rất tốt. Tự nhủ mười ngàn lần trong đáy lòng, nhưng đồng thời cũng cảnh tỉnh mình mười ngàn lần. Kiểm tra thai sản xong, hai người tìm một tiệm bánh ngọt gần đó và uống nước ăn bánh ngọt. Phương Tuệ Như cầm ảnh siêu âm xem lại một lần nữa, trên khuôn mặt tràn đầy sự thán phục."Thần kỳ quá…..
Nhìn hệt như một quả điều vậy đó, từ từ lớn lên lại trở thành một đứa bé nhỏ.
Này, cậu nghĩ nó là con trai hay con gái?"
"Sao mà biết được chứ."
"Con trai hay con gái đều tốt cả.
Tốt nhất là nên kết hợp lại, thừa hưởng gen tốt đẹp từ hai người, sóng mũi của lão Triệu, đôi mắt to của cậu…."Trò chuyện một hồi, đề tài vẫn miễn cưỡng vòng về Triệu Triết Vũ."Các cậu làm sao vậy, cãi nhau à?"Lúc người kia gọi điện thoại đến nhờ cô đưa Lâm Hoàn đi kiểm tra thai sản, cô đã nghe thấy sự không đúng.
Tiếng nói chuyện buồn buồn, lộ ra sự bất lực. Lâm Hoàn uống một hớp sinh tố xoài, "Cãi nhau."
"Vì sao vậy?"
"Chuyện công việc thôi." Cô nói sơ lược một lần. Phương Tuệ Như thở phào một hơi.
Chuyện nhỏ, mới tân hôn, cãi nhau nhỏ mà thôi."Trời ạ, cậu ấy chỉ lo lắng cho cậu thôi…"Lâm Hoàn vừa định mở miệng, điện thoại trên bàn lại rung lên.
Nhìn màn hình hiển thị, là Triệu Triết Vũ.
Phương Tuệ Như vừa nhìn đã cười, "Đây là không yên tâm, nên gọi điện thoại cho cậu đấy."Lâm Hoàn bấm nhận máy, trong lòng lại có sự khẩn trương vô hình."….
Alo?"Giọng nói của Triệu Triết Vũ đầu bên kia cũng hơi căng thẳng.
"Em….
Tuệ Như đưa em đi kiểm tra thai à?"
"Ừm, vừa mới xong."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!