Chương 10: Gặp Rắc Rối

Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên khóe môi cô."Đồ ngốc."Gò má Lâm Hoàn đỏ ửng, khóe môi được anh hôn lên cũng cong lên lộ ra má lúm đồng tiền."Ở lại ăn cơm nhé?"

"Không được….

Biến mất lâu như vậy rồi, mẹ lại mắng em mất."

"Được rồi, anh đưa em về." Triệu Triết Vũ tiện tay nhặt quần áo lên và mặc vào, "Sau này vẫn còn cơ hội mà."Tương lai còn dài. Xe lái đến dưới tiểu khu, Lâm Hoàn mở cửa xe, "Vậy em đi đây."

"Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho anh."

"Ừm."Vừa vào cửa nhà, Lâm Hoàn đã đi đến ban công, vừa đi vừa gửi tin nhắn đã soạn sẵn từ trước, sau đó nhìn chiếc xe đậu bên dưới lái đi."Ai vậy?"

Mẹ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, nhìn chiếc xe đang lái về phương xa tràn đầy hứng thú."À…..

Một bạn học hồi cấp hai thôi mẹ ạ."

"Nam hay nữ thế?"

"Nam…..

Trời ạ, mẹ hỏi nhiều như vậy làm gì." Lâm Hoàn quay đầu đi vào trong phòng."Úi giời, mẹ chỉ hỏi chút thôi mà.

Sao cậu ta lại đưa con về nhà?"

"Đi phỏng vấn thì gặp nhau ạ."

"Trễ như vậy mới về…..

Cậu ta hẹn con đi chơi à?"Bên tai Lâm Hoàn đỏ ửng lên.

Đúng là chơi, nhưng là chơi trên giường…. Sau đó Triệu Triết Vũ đi công tác nơi khác, hai người liên lạc với nhau qua Wechat.

Triệu Triết Vũ luôn thành thật gửi thói quen thường ngày khi ở ngoài đến, ví dụ như thấy cảnh đẹp, nếm được những món ăn ngon.

Cuộc sống Lâm Hoàn không mấy thú vị, thỉnh thoảng chỉ gửi lại mấy tấm ảnh chụp lúc tụ họp với bạn bè."Đừng uống rượu", "Về nhà sớm"….

Anh luôn dặn dò như vậy. Dáng vẻ hệt như một đôi tình nhân đã bên nhau nhiều năm. Cô thường trả lời anh bằng những biểu tượng chán ghét sự dong dài của anh, nhưng trong lòng lại âm thầm cảm thấy yên tâm. Một tuần sau Triệu Triết Vũ đã trở lại, chuyện đầu tiên chính là hẹn cô đi ăn cơm. Lâm Hoàn không nghĩ đến anh sẽ đưa cô đi ăn một bữa món Pháp cao cấp, còn đứng trước cửa nhà hàng rầu rỉ nhìn đôi giày vải bạt trên chân mình một hồi lâu."Từ lúc nào mà anh đã có thú vui cao cấp như vậy rồi?"

Anh ôm lấy vai cô, nói nhỏ bên tai cô: "Từ khi kiếm tiền."Được, quả nhiên Triệu Triết Vũ vẫn là Triệu Triết Vũ thúi. Vì vậy hai người không có thú vui cao cấp ưu sầu nhìn về phía thực đơn thật lâu, quyết định chọn những món chưa từng ăn bao giờ, đắt tiền, đều cao cấp cả. Lúc chờ thức ăn, Lâm Hoàn nhớ ra mở hỏi Triệu Triết Vũ làm việc ở đâu, không ngờ rằng anh xông xáo mấy năm, đã có một công ty cố vấn an ninh của mình."Vậy chẳng phải em nên gọi anh một tiếng sếp sao?"

"Em đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi."Món thứ nhất đưa lên chính là salad gan ngỗng. Lâm Hoàn chọt chọt vào một miếng màu nâu, cảm nhận dầu mỡ chảy ra từ lát cắt mỏng, "Đây là…..

Gan ngỗng đó hả?"

"Ăn đi, đắt lắm đó."Lâm Hoàn lấy hết can đảm cho vào miệng, mới vừa vào miệng thì lớp dầu mỡ kia khiến cô chán ghét muốn phun ra ngoài.

Thậm chí còn cảm thấy muốn ói, phải vọt đến nhà vệ sinh để nôn khan một hồi lâu, trở lại chỗ ngồi với nước mắt rơi lả chả, cô cũng không dám đụng vào một miếng gan ngỗng nào nữa."Không sao chứ?" Triệu Triết Vũ đưa một cốc nước chanh nóng đến."Không sao cả…..

Có lẽ dạ dày em rẻ mạt, không ăn được thức ăn cao quý thôi…." Lâm Hoàn uống mấy ngụm nước, mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút: "Sao hôm nay đột nhiên anh lại mời em ăn cơm vậy?"Trái lại thì Triệu Triết Vũ mặt không đổi sắc.

"Hôm nay là lễ tình nhân."

"Hôm nay mà là lễ tình nhân à?"

"Không biết sao? Ngày 14 mỗi tháng đều là một ngày lễ tình nhân đó."

"Lý do này của anh thật là…." Lâm Hoàn đột nhiên im lặng. Anh mỉm cười nhìn cô: "Sao vậy? Lý do này không được à."Ngày 14…..

Hôm nay là ngày 14! Cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng của Lâm Hoàn. Kỳ kinh nguyệt tháng này của cô vẫn chưa đến! Cô luôn luôn đến vào mỗi đầu tháng, đến bây giờ chưa từng có lần nào không chuẩn cả, mà tháng này đã qua nửa tháng mất rồi! Một bữa cơm mà Lâm Hoàn ăn không biết mùi vị như thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!