Đừng có thấy Hách Nghĩa Thành chăm sóc Mục Khảtốt nhưvậy nhưngở phươngdiện yêu đương, anh còn thô lỗ hơn Hạ Hoằng Huân. Thậtvất vảmới vứtbỏ đượcvấn đềđịa vịđể bày tỏtâm ý với Hạ Nhã Ngôn, nhưng quan hệ củahai người không đột nhiên tăng mạnh giống HạHoằng Huân và Mục Khả. Ngược lạivẫn dừnglại ởmức hẹntrước cốđịnh mỗituần mộtlần, mà địađiểm hẹnđơn giảnlà nhà trọ của Hạ Nhã Ngôn.
Vốn ở nhà mớicó không gian tiêng tư, không bị ngườikhác quấy rầy, nếu người nào đó có chút ý tưởng không đừng đắn, cũng rấtdễ thựchiện. Nhưngđoạn thờigian đó trong sư đoàn có việc đặcbiệt gấp, thân là Tham Mưu Trưởng Hách Nghĩa Thành mệt mỏi đến độnói cũng không muốn nói nhiều. Bình thườnghai người trò chuyện, dựavào sô pha anh liền ngủ luôn.
Mới đầu HạNhã Ngôn thông cảm cho sự vất vả củaanh, nhưng nhiều lần thig cô cũng khôngkìm được tứcgiận, cầmquân trang của Hách Nghĩa Thành ném đi, đẩy anh ra ngoài tức giậnnói: "Muốn ngủ thì vềnhà mà ngủ, tôi là khách sạn miễnphí à?"
Hách Nghĩa Thành hơimơ màng, tựmình đỡ cửa, không hiểu hỏi: "Đây là sao? Không phảimới vừarồi đang nói chuyện sao? Anh lại ngủ à? Nhã Ngôn em đừng giận, anh không phải..."
Lần này Hạ Nhã Ngôn thậtsự là phát hỏa rồi, nhớ lại từ hồi xác địnhquan hệ yêu đương đến giờ, cô và Hách Nghĩa Thành còn chưa có lấymột cuộchẹn hò chính thức nào. Ngẫm lại anh trai chấtphác của cô còn biết đườngđưa MụcKhả đi xem phim, mà sao Hách Nghĩa Thànhanh cứ vô tâm như vậy? Càng nghĩ càng uất ức, lúc mở miệnggiọng nói đương nhiên không tốt, côthở phì phì nói: "Giải thích chính là che giấu, anh câm miệngđi.
Biết Tham Mưu Trưởng Hách bận, tôi không làm trễ thời gian quý báu của ngài nữa, đi đi, đi đi."
Nhìn ra cô giận thật, Hách Nghĩa Thành đời nào sẽ đi, kéo tay côăn vạ: "Này hơn nửađêm rồi anh phải đi đâu đây? Anh nói xin lỗicòn không được sao, anh không ngủ nữa, Nhã Ngôn..."
Hất tay anh ra, Hạ Nhã Ngôn tứcgiận nói: "Xin lỗi cái gì, tôi thấy anh không có chút hối cải nào cả."Sau đó dùng sức đẩy anh một cái, rầm mộttiếng đóng cửa lại.
Hách Nghĩa Thành gõ cửa:"Nhã Ngôn em mở cửa trướcđi, hãy nghe anh nói..."
"Nói nói nói, nói cái gì, anh đi nhanh đi, hôm nay tôitức không trôi, không muốn gặpanh." Thấy anh không muốn đi, HạNhã Ngôn uy hiếp nói: "Nếu anh đánh thứchàng xóm, Hách Nghĩa Thành, tôi sẽ khôngtha cho anh đâu!"
Cô vừa nói thế, Hách Nghĩa Thành mới phản ứng lạithì đã muộn rồi, gõ cửa như vậy rất dễ ảnh hưởngđến ngườikhác, vì vậy giảm âm lượng xuống nói: "Nhã Ngôn, anh không lộn xộnnữa đượckhông? Em mở cửa ra trước đi, NhãNgôn?"
"Không muốn nóivới anh. Hách Nghĩa Thành anh đi đi, trong lòng tôi khó chịu, muốn ở một mình."
Nghe giọng cô nghẹn ngào, Hách Nghĩa Thành càng không thể đi, anh vộivàng hỏi: "Sao thế Nhã Ngôn? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Có chuyện em nên nói với anh, đừng đểbuồn bựctrong lòng."
Hạ Nhã Ngôn tính cũngbướng bỉnh, quyết địnhkhông để ý tới anh, tức giận nói: "Không có chuyện gì hết, nếu anh còn thích tôi thì đi về trướcđi, nếu anh không muốn tiếptục quan hệcủa chúng ta nữa, thì cứ đứng ngoài đấyđi."
Logic gì đấy? Hách NghĩaThành nghẹn nửa ngày không lên tiếng, đứng ở cửa đi cũng không được ở lại cũng không xong. Một lát sau, anh ảo nãonói: "Vậy anh đi trước, hôm nào tớithăm em tiếp, em đừng suy nghĩ lung tung đấy, có chuyệnthì gọi điệncho anh, cứ gọi là anh tới."
Chắc chắn anh đi rồi, Hạ Nhã Ngôn buồn rầu nằm trên ghếsa lon, hai người từ khi quen biếtđến mếnnhau giống trong phim ảnh, cảmgiác ở bên nhau bình thản không có gì lạlàm cô càng lúc càng cảm thấy Hách Nghĩa Thành không yêu cô. Nhận thứcnhư vậy, khiến cô rấtđau lòng.
Mấy ngày tiếp theo, cảmxúc Hạ Nhã Ngôn hơi trầm xuống, bắtđầu rốirắm vấnđề Hách Nghĩa Thành có yêu cô không. Thế nên Hách Nghĩa Thành gọi điệnthoại tớicô cũng không nhận, chỉ nhắntin lại nói: "Em không có cảm giác anh quan tâm em, chúng ta nên tách ramột thờigian để bình tĩnh lại."
Hách Nghĩa Thành nhậnđược tin thì sốt ruột, nhưng Sựtrưởng lạigiao nhiệm vụ, để anh tự mình mang lính ra ngoài huấn luyện, bất đắcdĩ đành phải hồi âm lại tỏ rõ tấmlòng: "Nhã Ngôn em đừng nghĩ lungtung, là anh không đúng, anh không làm tốt. Đừng phủnhận tấmlòng của anh, anh không muốn thế!"Lại không nhận được tin nhắn trảlời củaHạ Nhã Ngôn.
Một tháng sau, Hạ HoằngHuân đi họp trên Sư bộ, vốn địnhđón cô vợ mới cưới, em gái và HáchNghĩa Thành cùng đi ăn một bữa cơm, không ngờ Hạ Nhã Ngôn lấy lý do bận rộnđể từchối. HạHoằng Huân là người giỏi quan sát sắc mặtlời nói củangười khác nên lập tức nhận ra HạNhã Ngôn không bình thường. Anh không hỏi nhiều, dặn dò cô chú ý sức khỏe, rồi đến Sư bộluôn.
Sắc mặt củaHách Nghĩa Thành đương nhiên cũng khôngtốt hơnlà bao, Hạ Hoằng Huân chào anh chỉ ừ mộttiếng coi như đáp lại. Đổi lạilà lúc trước, Hạ Hoằng Huân nhất địnhsẽ không thèm hòa nhã vớianh, hai người đàn ông này, trời sinh vốnkhông hợp nhau rồi. Nhưng lần này ngoài dựđoán mọi người anh không cáu giận gìhết, ngượclại tâm trạngcòn rất tốtcười cười, khiến ai đó hận không thể đấm cho anh mộtcú.
Hội nghị kếtthúc, Sư trưởng Lý giữ Phó Đoàn Trưởng đoàn 532 là Hạ Hoằng Huân lại. Hách Nghĩa Thành rời phòng họp, lúc bước qua cạnhanh thì như vô ý gõ ngón tay xuống mặtbàn. Mặt HạHoằng Huân không biến sắcnhưng cũng đã ngầm hiểu ý của anh. Nói xong chuyện với Sư trưởngLý, anh trực tiếp đến phòng làm việc củaHách Nghĩa Thành.
Mặc dù hai người có quan hệthâm sâu nhưng Hạ Hoằng Huân vẫn theo quy củgõ cửa, nghe Hách Nghĩa Thành đáp lời "Vào đi", anh mới đẩycửa vào. Chắc chắn phòng làm việc không có ngườikhác, anh nhíu mày cười một tiếng, không chút để ý nói: "Thế nào em rể, có mâu thuẫn gia đình gì cần anh điềuchỉnh cho cậu à?"
Hách Nghĩa Thành trừngmắt lườmanh một cái, cướp lấy bao thuốc lá anh vừamới móc ra, châm lửa mớilúng túng nói: "Lần này hơi nghiêm trọng, đuổi tôi ra khỏi cửa rồi."
"Anh trêu con bé hả?"
"Không có."
"Nhã Ngôn từ nhỏ đã hiểuchuyện rồi, không phải anh trêu thì sao con bé lại trừngtrị anh được?"
"Thật sự là tôi không có, tôi chỉ..." Do dự một chút, Hách NghĩaThành rất thật thà khai báo tình hình đêm đó, khi anh nói đến chuyệnkhông biết lần thứ mấy mình dựavào ghế sa lon ngủ, Hạ Hoằng Huân rấtkhông phong độ cười ầm lên.
Hách Nghĩa Thành chậcmột tiếng, thuận tay ném bao thuốc lá trên bàn qua: "Có thể nghiêm túc chút không? Đang nói chính sự đấy!"
Hạ Hoằng Huân cườivang, cười đủ rồi mới giáo dụcanh: "Chưa ăn thịt heo anh cũng chưa thấy heo chạy à? Có ngườinào hẹn hò như thế sao? Ai, tôi nóinày, rốt cuộc anh nghĩ thế nào thế hả, biến nhà Nhã Ngôn thành phòng ăn haykhách sạn thế hả? Đuổi anh ra khỏicửa là khách sáo rồi đấy!"
"Vậy hẹn hò thếnào? Cần phải đi dạo phố xem phim à? Ởnhà còn tốt hơn! Hơn nữa, thờigian này còn bận chuyện diễntập cuốinăm, tôi hận không thể phân thân ra làm mấy người nữa đây này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!