Chương 73: Ngoại truyện sau khi cưới– Bài tập dã ngoại.

Sau khi kết hôn, Hạ HoằngHuân đau lòng khi thấy Mục Khảcực khổđi sớm vềmuộn, có ý muốn mua một căn nhà gần nơicô làm việc, nhưng mà Mục Khả cho rằngmua nhà quá lãng phí, huống chi công việc củaanh bận rộnnhư vậycũng không thể ngày ngày về nhà, đểcho cô một mình trông coi căn nhà trống không, cô cảmthấy cô đơn, cũng sẽ cảmthấy sợhãi.

Hạ Hoằng Huân vừamặc quân trang vừa nói: "Thật nhát gan, nếu sợthì lấy quân trang của anh treo lên cho em thêm can đảm."

Mục Khả giúp anh cài lạinút áo, nghiêng đầu nói: "Quân trang uyvũ cũng chỉ là hình thức, có anh ngủbên cạnh em, em mới có cảm giác chân thực."

Hạ Hoằng Huân rấthưởng thụcảm giác đượcMục Khảdựa vào, cũng không cố chấpnữa, anh đưatay lên vuốt ve gương mặt cô, anh nói: "Khổ thân em, vừakhai giảng thấy em ngày ngày dậy sớm đi làm nhưvậy, trong lòng anh khó chịu."

Mục Khả vốnthích ngủ nướng như vậy, vì chiềutheo ý anh, từ sau khi kết hôn mỗingày chưa tới sáu giờ đã phải rờigiường đểkịp tuyếnxe đi làm. Buổi chiều rõ ràng năm giờ tan tầm, nhưng thườngbị giày vò đến bảy giờ rưỡimới có thểvề đếnnhà. Công việc của Hạ Hoằng Huân lạiquá bận rộn, không thể ngày ngày đưa đón cô, mỗilần nghĩ đếnsự hy sinh vất vả của cô, HạHoằng Huân không nhịn đượctự trách mình.

Trước kia cứng cổ nói vớiHách Nghĩa Thành rằng có thể cho cô mộtmái nhà bình thường, nhưng mái nhà bình thường này thực chất là cô cho anh.

Quả thật là vấtvả, nhấtlà mỗi ngày rời giường, quả thậtquá đau khổ. Nhưng ai bảo cô yêu anh cơ. MụcKhả sửalại quân trang cho anh một chút, nghĩ thếnào nhón chân lên hôn một cái lên mặt anh, làm nũng nói: "Vậy anh đốitốt vớiem một chút chứ sao."

Hiểu được cô đang xoa dịu lòng anh, Hạ Hoằng Huân ôm lấycô, than thở nói: "Cũng may còn có nghỉ đông và nghỉhè, nếu không anh thật sựkhông thể để em đi lại vẩt vảnhư vậy, thể trạngcủa em căn bản sẽ không chịu nổisự vấtvả nhưthế."

Mục Khả ôm hông củaanh chặt hơndính vào trong ngực anh, cười nói: "Không nên đánh giá thấp khảnăng chịu đựng của em nha, em ít khisinh bệnh lắm." Cô đương nhiên hiểu rõ, chăm sóc bản thân cho thật tốt là cách ủnghộ công việccủa anh.

Hôn một cái lên máitóc cô, Hạ Hoằng Huân dặn dò: "Lần này thờigian huấn luyện dã ngoại hơi dài, em tốtnhất ngoan ngoãn ở nhà. Nếu cảm thấybuồn có thểđến thành phố A chơi với Nhã Ngôn, chỉcần gọiđiện thoạinói trước cho anh, anh sẽ sắp xếp ngườiđưa em đi."

Mục Khả từtrong ngực anh chui ra, quan tâm nói:"Em biết, em cũng không phải đứatrẻ ba tuổi, có thể tựchăm sóc anh, ngược lại anh nha, chú ý thắt lưng một chút, bây giờđã là Đoàn trưởng, không cần thiếtphải tựmình ra sân huấn luyện, đừngcó giành chén cơm của ngườikhác."

Hạ Hoằng Huân mỉmcười, theo thói quen véo một cái lên gươngmặt non nớtcủa cô.

Bởi vì được nghỉhè, Hạ HoằngHuân lại đi huấn luyện dã ngoại, MụcKhả chỉcó thể ngoan ngoãn ở nhà mộtmình. Một tuần lễ trôi qua cô cảm thấynhàm chán không chịu được liềnđến thành phố A tìm dì nhỏ Hạ Nhã Ngôn. Hai cùng cùng đến sư bộ náo loạnHách Nghĩa Thành hai ngày, sau đó bị Mục Nham gọiđiện thoạibảo tớigiúp chăm sóc Đồng Đồng. Đợiđến khi An Dĩ Nhược từ nước ngoài trởvề, cô mớihết hạntù được phóng thích về nhà.

Sau khi Hạ Hoằng Huân biếtchuyện này đã phê bình Mục Nham: "Cậutưởng bà xã của tôi là bảo mẫu củanhà cậu sao? Cô ấy vất vả lắm mới đượcnghỉ phép còn phải đi làm công cho cậu, thật quá đáng."

Mục Nham cười sảngkhoái, "Cậu rõ ràng là đang ghen tị, có bảnlãnh thì nhanh chóng sinh một đứa đểKhả Khảtrông đi, như vậy tôi sẽ không có lý do bắt cô ấytới nữa."

"Tất nhiên là tôi muốn." Nhắctới đứabé, Hạ HoằngHuân hơi buồn bực. "Cậu không phảikhông biết, cô ấy còn nhỏ, thương lượngvới tôi tạmthời chưamuốn thôi việc, bảo đợi đếnkhi có thể thích ứng hoàn toàn với cuộc sốnghôn nhân, tôi có thể không đồng ý sao?"

"Cậu xem đi, cưới bã xã nhỏhơn mình quá nhiều cũng có cái tệ, đợi cô ấykhông còn nhỏ, cậu cũng đã già rồi." Mục Nham cườianh: "Hôn lễ của hai người vốn đã quá khiêm tốn, nhiều người còn không biếtKhả Khảđã kết hôn, cậu phải cực kì đềcao cảnh giác, hậu phương cũng không hẳn đã an toàn, mà cậu thì hay phải đi huấn luyệnở bên ngoài, không sợ cô ấybị ngườikhác lừa đi sao?"

Thấy chưa, không có dáng vẻ anh họ gì hết. HạHoằng Huân không biết lớnnhỏ cãi lạianh: "Cậu đúng là nói chuyện không biếtsuy nghĩ, đừng quên là ai lặng lẽkhiến chịdâu mang thai nên phải chạy tớiphòng khách ngủ một tháng, còn không biết xấu hổnhắc nhởtôi."

Bị vạch trần, Mục Nham giải thích: "Cái này là ngoài ý muốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn."

Hạ Hoằng Huân bậtcười: "Không nói nữa, tôi đây còn phải làm việc nữa, nhớđưa bà xã tôi về nhà an toàn, nếu không cứ chờtôi trở vềsẽ tính sổvới anh."

Vốn chỉ định ở thành phốA chơi mấyngày rồi trở về, không ngờ lại ở tận một tháng. Sau khi về nhà Mục Khả tiếnhành tổng vệ sinh lần một lần, buổi tốinói chuyện điện thoại với HạHoằng Huân hỏi anh khi nào huấn luyện dã ngoạikết thúc, Hạ Hoằng Huân nói: "Còn mười ngày nữa, mấy ngày trước mưa to, ảnh hưởngđến tiếnđộ."

"Mười ngày? Lâu như vậysao?" Mục Khả nghe xong có chút nhụtchí.

Nghe ra thất vọng trong lờinói của cô, Hạ Hoằng Huân ngồi trong lềudỗ dành cô: "Nhớ anh sao? Ngoan, mườingày sẽ trôi qua nhanh thôi, được không?"

Mục cũng không muốn kéo chân anh, xốc lại tinh thần nói chuyệnphiếm cùng anh, đau lòng thấy anh bậnsuốt mộtngày, nũng nịu mấy câu sau đó chủ động nói cúp điệnthoại.

Đêm nay cô nằm trêngiường lăn qua lộn lại không ngủ được, sáng hôm sau thu xếp mấy bộquần áo đơngiản, mang theo một chút đồ ăn bình thường HạHoằng Huân thích ăn, một mình đi dã ngoại.

Căn cứ huấn luyệnbên ngoài cách đoàn 532 rất xa, đường lạirất khó đi. Không nói đến đầuóc choáng váng, ngay cả dạ dày cũng đảolộn tùng phèo. Không biết đã phảingồi xóc nảybao lâu, cuối cùng Mục Khảcũng đến nơi. Đến lúc nhìn thấy Hạ Hoằng Huân đã là xếchiều. Anh mặc trang phục chỉ huy, gươngmặt anh tuấnbị phơinắng có hơiđen lại, khi nhìn thấy cô, anh không có một chút vui mừng nào, cũngchẳng thèm cười mà trực tiếp vén thẳngcửa lềutiến vào.

Mục Khả đoán có lẽanh giận, dù sao anh cũng là người rấtchú ý đến hình tượng, căn bản không hy vọng cô tớinơi làm việctìm anh. Nhưng tới cũng đã tới rồi, MụcKhả không thể làm gì khác hơn ngoài nhắm mắtđi vào theo.

Tháo mũ chỉ huy némlên trên bàn, Hạ Hoằng Huân bắtđầu phê bình cô: "Tối qua không phảiđã nói với em rồi sao, mười ngày nữa anh sẽtrở về, tại sao không nghe lời mà tớiđây hả? Ảnhhưởng không tốt có biết không? Đúng, anh là đoàn trưởng, người đứngđầu đoàn 532 không ai dám nói gì trước mặtanh, nhưng sau lưng anh mọi người sẽnghĩ gì, có ai mang theo bà xã đi huấnluyện dã ngoại không?"

Mặc dù biết độtngột tớicó thể khiếnanh không vui, nhưng Mục Khảhoàn toàn không ngờ anh sẽ nghiêm khắcgiáo huấn cô như vậy, thậm chí không hỏicô một câu có mệt hay không, hưng phấn trên đườngđi đã trở thành uất ức. Mục Khảđứng bên trong lều, đi cũng không được mà ở cũng không xong, cúi đầu nhỏgiọng nói: "Xin lỗi."

Một tháng không gặp, tuy HạHoằng Huân rất nhớ cô nhưng tình huốngđặc biệtnhư vậy, thân là đoàn trưởng anh phải nghĩ cho toàn cục, đành nói: "Thời gian vẫn còn sớm, anh sắp xếpngười đưaem về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!