Chương 71: Kí ước với hạnh phúc

Vì Mục Khả phản ứng quá kịchliệt, HạHoằng Huân không dám nhắc lạiviệc mờiMục KhảiMinh tham dự hôn lễ nữa, sợ lạiphản tác dụngmất. Anh nghĩ, đợi cô lớn hơn mộtchút nữa, khi làm mẹ sẽ hiểu.

Đêm đó cãi nhau, đếncuối cùng Hạ Hoằng Huân vỗ nhẹ lưng MụcKhả, nửabất đắcdĩ nửa thỏahiệp nói: "Trước tiên cứvậy đã, không nói nữa."

Thật ra thì tronglòng Mục Khả cũng không phản đối mãnh liệtnhư cảmxúc thể hiệnra bên ngoài, nhưng vì bị Hạ Hoằng Huân nói trúng tim đen nên cô khó tiếp nhậnngay lập tứcđược. Sau khi cô ngượng ngùng nói mâu thuẫn này ra miệng thì đã cóthể bình tĩnh nằm luôn trong ngực Hạ HoằngHuân, nắm lấy một góc áo của anh thậtchặt ngủthiếp đi.

Hạ Hoằng Huân nộpbáo cáo kết hôn, mấy ngày sau MụcKhả nhậnđược "Văn kiện chứng nhận kếthôn" đơn vịgửi tới. Nhìn những thứ cần cô ký tên, Mục Khảai oán gọi điện thoại: "Quân hônsao phiền toái quá vậy, thẩmtra em như thể em là giai cấp đối địchvới đồng chí Miêu Hồng vậy?"

Nghe ra sự phiền chán củacô, Hạ HoằngHuân dịu dàng dụ dỗ cô: "Ai bảo chồngem là quân nhân, anh phải làm việc theo trình tự, những thứnày đã là cơ bản nhất rồi đấy. Ngoan, mau điền cho xong rồi gửiđến đây."

Liếc cột thành phầngiữa bảng, Mục Khảcố tình quấyrối anh: "Cột thành phần chẳng lẽđiền "Carbohydrates" vào à?"

Hạ Hoằng Huân cong môi: "Em xem rồi làm đi, nếulà không ngại phiền thì viết cả phầntử cấutạo lên."

Mục Khả cườihì hì: "Vậy anh nói luôn em thuộc loài gì, chi gì, họ gì, bộ gì, lớp gì, ngành gì, giới gì, trong bảy cấp bậcphân loại khoa học đi? Em đánh dấu vào để tổ chức xác nhậnluôn."

Trong đôi bất đắc dĩ tràn đầysự cưngchiều, HạHoằng Huân cáu: "Tiểu quỷ!"

Mục Khả gửitài liệu đếnđơn vịrất nhanh, Hạ Hoằng Huân cũng lập tứcgọi điệncho Hách Nghĩa Thành, bắt Hách NghĩaThành thúc giục bộ phận chính trị trên sưbộ nhanh chóng mở tài liệu chứng minh cho anh. Lòng anh như lửa đốt, Hách Nghĩa Thành lại hả hê ngồi trong phòng làm việc thoải mái nhàn nhã nói:"Sao nào, tôi nói không sai chứ, Hách Nghĩa Thành tôi không gật đầu, Thiên Vươnglão tử cũng không dám phê chuẩn cho cậukết hôn."

Hạ Hoằng Huân cũng không yếu thế, đáp lễ nói: "Anh cũng chỉ đắc ýđược lầnnày thôi, đừng quên Nhã Ngôn là em gáitôi, không muốn đến lúc đó bị đâm ngang giữa chừngthì cố mà làm nhanh lên."

Tạo phản rồi, dám uy hiếp anh! Hách Nghĩa Thành phátcáu: "Thằng nhóc cậu rấtđáng ăn đòn!"

Tâm trạng Hạ HoằngHuân dĩ nhiên là rất rất tốt, anh vui vẻ nói: "Vị trí tôi luôn có thể tìm đúng, nhưng không biết khi anh đếngặp bềtrên nhà chúng tôi thì nên phân biệtthân phận thế nào đây, có phải định gọitôi một tiếng"anh" không?"

Hách Nghĩa Thành giơchân: "Mơ đi! Cậu phảigọi tôi là cậu, không thương lượng!"

Hạ Hoằng Huân không chịu thua chống lại, anh nói: "Đừng có mơ, không thể nào!"

Hai vị quân nhân Hạ HoằngHuân và Hách Nghĩa Thành này cứ giằng co vềvấn đềxưng hô mãi không dứt, nhưngmà người yêu của họ lại không đểý chút nào đến vấn đề địa vị gốc rễphức tạpcủa Trung Quốc cho thêm loạn làm gì. Dù có nói thế nào, trở thành ngườimột nhà là chiều hướng phát triển tấtyếu rồi.

Trước khi bộ chính trịđưa tài liệuxác nhận xuống, Hạ Hoằng Huân nhậnchỉ thịcủa thủtrưởng nhỏdành thời gian ra đi chụp ảnhcưới. Toàn bộ quá trình này còn mệt hơn ra chiếntrường. Không chỉ có họ, nhiếp ảnhgia cũng vô cùng đau khổ, bận tốimắt tốimũi để chụphình thì không nói làm gì rồi, cố tình là HạHoằng Huân kia lại keo kiệt chẳng cườilấy mộtcái. Nhiếp ảnh gia có phong cách nghệthuật hếtsức bấtđắc dĩ mà hỏi đồng chí Phó Đoàn Trưởng: "Tiên sinh, xin hỏi tôi nợanh tiền sao?"

"Hả?" Hạ HoằngHuân không hiểu, nhíu mày theo bản năng.

"Mặt không cười đượcsao?"

Hạ Hoằng Huân nhìn MụcKhả mộtcái, cười.

Ai ngờ, nhiếp ảnhgia lại không hài lòng: "Quá khoatrương, mỉmcười, mỉmcười."

Ngay sau đó Hạ Hoằng Huân lạithôi cười: "Cứ tiếptục mỉmcười nhưvậy cơmặt tôi thếnào cũng rút gân." Đang định bàn với MụcKhả dứtkhoát chụp loạt ảnh kiểu "không cười", thì nghe nhiếp ảnh gia hô: "Tại saolại không cười? Mỉm cười quá khó hay sao?"

Dưới tán lá cây cổ thụtrăm năm, Mục Khả mặc áo cưới hởvai khẽ nghiêng người, giơtay lên, nhẹ nhàng vuốt đôi mày rậmđang nhíu lại của anh, đôi mắt cô congcong mỉm cười.

Dịu dàng là độc dượctrí mạng. Hạ Hoằng Huân không nhịn đượcgiữ chặteo thon của cô, ánh mắt thâm thúy lạisay mê dừng lại thật lâu trên khuôn mặt mềmmại quyếnrũ của MụcKhả, hơnnữa, bên môi anh không biết từlúc nào cũng hiện ra một nụ cười, anh bấtgiác nghiêng người qua...

Tình cảnh này, vôcùng nồng nàn.

Nhiếp ảnh gia hài lòng cười, chuyên nghiệp chụp lạihình ảnh ngọt ngào như đường, đưamắt nhìn nhau dịu dàng như nước này.

Chụp ảnh xong, HạHoằng Huân đến cái ổ nhỏ của Mục Khảsửa soạn, Hạ Nhã Ngôn và Hướng Vi giúp cô lo liệu lễ phụckết hôn. Anh chăm chú nhìn cô thay bộ sườnxám xẻ cao, anh bảo thủ nói: "Đẹp thì đẹp, nhưng xẻcao quá, hay đổi bộ nào nhìn ấmhơn đi ."

Ngày hè nắng chóichang, bảo mặc ấm không phải là quá đáng à! Mục Khả lúng túng hai lần, từtrong tủ quần áo lấy ra bộ lễ phục hở lưng khác quơquơ trướcmắt anh, có vẻ khó xử nói: "Bộ này còn mát mẻhơn này. Nếukhông chúng ta đợi đến mùa đông hẵngkết hôn, không chừng lễ phục mùa đấyấm lắm."

Biết rõ anh là "ônggià" vội lấyvợ, còn phảiđợi đếnmùa đông nữa? Hạ Hoằng Huân thỏa hiệp:"Thế em mặc cái này đi. Không hiểusao lại có kiểu quần áo như thếnày chứ, đểkhách khứa uống rượu mừng hay đểhọ nhìn lưngem."

Khi Hướng Vi biết lễphục hởlưng cô chọnbị Phó Đoàn Trưởng Hạ diệt thì cựckỳ tiếc rẻnói: "Quả nhiên đồng chí GiảiPhóng Quân hết sức coi trọng tài sản riêng củamình. Mục Khả, cậu không còn là chínhcậu nữa, mà là của người khác rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!