Cho dù quan hệ của MụcKhả với ngườinhà như thếnào, chỉ cầnHạ HoằngHuân muốn ởcùng cô, chắc chắn phải gặp mặtngười nhà cô, chỉ là vấn đề thờigian sớm hay muộn mà thôi.
Anh biết vết mổ của MụcKhả bịrách là do sau khi tỉnh lại thấydì của cô nên cảm xúc mất khống chế. Hạ HoằngHuân vốn tưởngrằng trướckhi cô bình phục, bọn họ sẽ không xuấthiện ởnơi này. Dù sao ngay cả ngườithân với Mục Khả nhấtlà Mục Thầncòn chưa xuất hiện. Anh nghĩ là doHách Nghĩa Thành đã dặn dò, không cho bọn họ tới thăm. Cho nên, khi Mục Khải minh đột nhiên đến, anh có chút ngoài ý muốn.
Hách Nghĩa Thành đốivới HạHoằng Huân trước giờ vẫn không thân thiện liền đứng sang bên, vẫnlà thói quen lành lạnh nhàn nhạt, nhưngười ngoài cuộc.
Yên tĩnh trong chớp mắt, HạHoằng Huân đánh vỡ sự im lặng, anh lấygiọng trầmthấp nói: "Tôi như lúc này cũng không thể cúi chào ngài được rồi." Mặcdù trên người mặc quần áo bệnh nhân, anh vẫnđứng nghiêm, thân hình cao ngất.
Mục Khải Minh lấyánh mắt dò xét quan sát người trẻtuổi trướcmắt, hiểuđược anh lấyvấn đềăn mặc bỏqua xưng hô, trong mắt không che giấuđược tán thưởng. Hơi gật đầumột cái, ông ý vị sâu xa nói: "Hạ Hoằng Huân, đoàn 532, con át chủ bài Doanh trưởngdoanh trại trinh sát."
Hạ Hoằng Huân sửalại: "Doanh trinh sát bọc thép."
Mục Khải Minh cườinhạt, đổigiọng quan tâm hỏi: "Thắt lưng khôi phụcthế nào rồi?"
Vẻ mặt HạHoằng Huân bình tĩnh: "Đã tốt hơnnhiều rồi."
Mục Khải Minh nghiêng người, xuyên qua cửa sổ thủytinh trên cửa ngắm nhìn Mục Khả đang ngủsay, ông đi thẳng vào chủ đề:"Chắc hẳn cậu biết mụcđích hôm nay tôi tới đây!"
Hạ Hoằng Huân cũng không quanh co lòng vòng, anh thẳng thắn:"Vì chuyện của tôi cùng Mục Khả."
Mục Khải Minh gậtđầu, lạihỏi: "Sao không nghĩ tôi vì lệnh điềuđộng mà đến?"
"Đó không phảichuyện tôi nên quan tâm. Chỉ cầnkhông tới tay tôi, không coi là lệnh điềuđộng. Tôi không biết gì hết."
Không quen nhìn vẻ tự tin bấtcần củaHạ HoằngHuân, Hách Nghĩa Thành châm chọc nói:"Vậy ra anh không coi trọng chuyệnthăng chức tiến hàm nữa nhỉ."
Hạ Hoằng Huân cong khóe môi, nụ cườichỉ dừnglại ởkhóe miệng, không lan đến trong mắt, anh không lên tiếng.
"Hôm nay tới đâycó hai chuyện muốn nói cùng cậu." Mục KhảiMinh rất trực tiếp nói: "Chuyện thứnhất là chuyện của cậu cùng MụcKhả. Ý kiếncủa tôi Nghĩa Thành đã nói qua, chúngtôi không hy vọng con bé gả cho quân nhân."
"Tôi hiểu mọi ngườithương yêu cô ấy, nhưng điều này không thuyết phục được tôi." Cái gì tới rồi cũng phải tới, Hạ HoằngHuân có vẻ càng kiên định hơn, anh vô cùng bình tĩnh đẩy ngược vấnđề củaMục KhảiMinh: "Nếu như nhà gái nào cũng lấy lý do như ngài vậy Trung Quốckhông phải có 230 vạn quân nhân phảiđộc thân sao?"
"Cậu có thể coi chúng tôi là trường hợp đặc biệt!"
"Đối với cái thếgiới phứctạp này, mỗingười kì thật đều là trường hợpđặc biệt. Ở trướcmặt ngườiyêu, mỗi người đều giống người, thân thể củangười bình thương."
"Thời gian ngắn nhưvậy, hai người có thể coi là người yêu sao?"
"Ở trong mắt ngài nhưthế nào mớitính là yêu?"
Người nói vô tâm, người nghe có ý. Hách Nghĩa Thành đột nhiên quay đầunhìn anh, ánh mắt thâm trầm mà phứctạp. Ánh mắtMục KhảiMinh cũng đột nhiên trở nên sắcbén, dường như bị lời HạHoằng Huân đâm trúng tim đen.
"Xin lỗi, hỏi nhưvậy có lẽkhông thích hợp." Hạ HoằngHuân im lặng, cố gắng giữ ình thái độ ôn hòa: "Trong mắttôi, yêu hay không yêu là vấn đề thái độ, không phải vấn đề thời gian. Mà tiêu chuẩn yêu trong lòng mỗi người cũng sẽkhác nhau. Tôi không muốn ở đây thảoluận với ngài cái gì là yêu, thật ra thì tôi chỉmuốn nói, tình yêu cùng cuộc sốnggiống nhau, có quá nhiều điềukhông thể biết trước được, không có tuyệt đối. Hơn nữa, hai người muốn ở bên nhau sống qua ngày, chỉcó yêu là không đủ.
Hôn nhân không đơn giảnlà một ngườiđàn ông cưới một người phụ nữ, ngài là người từng trải, chắc sẽhiểu điềunày hơn tôi."
Trong ấn tượng củaHách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân không giống người sẽ nghiên cứuvấn đềtrừu tượngnhư tình yêu. Anh nghe mà có chút đờ đẫn, ngẫm nghĩ, rốt cuộc anh mở miệng:"Hạ Hoằng Huân, chắc hẳn bây giờanh đã biết quan hệ củaKhả Khảcùng người nhà, nếu như tôi nói cho anh biết rấtcó thể cô ấyở cùng anh chỉ bởi vì giận dỗikhi bị chúng tôi phản đối, anh tin không?
Nói thật!"
Nhìn thẳng vào mắt Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân lấy giọngkhẳng địnhnói: "Tôi không tin!"
"Cho tôi lý do."
"Hách Nghĩa Thành, nói anh không hiểu MụcKhả anh sẽkhông phục. Nếu hiểu rõ cô ấy, anh cho rằngcô ấy là người sẽ lấy hạnhphúc của bảnthân ra để giận dỗi sao? Phải không? Muốnbiết tạisao cô ấy không để ý đến sự phảnđối củaanh mà ở bên tôi không?"
Hách Nghĩa Thành không mởmiệng, chờanh tiếp tục.
"Thật ra cô ấy không biếttôi rất thích cô ấy." Hạ Hoằng Huân cong môi cười, có chút tự giễu, dườngnhư rấtkhông tình nguyện nói tới tình cảmcủa mình ởtrước mặtngười khác, lại có chút thoải mái, giống nhưđang nói thích thì thích, không có gì khó mởmiệng cả. Anh hiếm khi phóng túng mình, thần sắclạnh nhạtnói: "Khi cô năm tuổi chúng tôi đãtừng gặpnhau trên bờ biển." Nhận được ánh mắtchất vấncủa Hách Nghĩa Thành, anh gần nhưlà tự nhủnói: "Rất khó tin phải không? Tôi cũng cảm thấy thật không thểhiểu được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!