"Lịch sử" này không thểdùng tẩy đểxóa được. Không còn sức mà nghĩ xem rốtcuộc Hách Nghĩa Thành nghe được bao nhiêu, HạHoằng Huân gãi gãi tóc, bước chân rờiđi.
Hách Nghĩa Thành miễncưỡng nhìn anh một cái, vẫn là giọng điệulãnh đạm lạnhnhạt: "Tôi nghĩ là cậu bịthương không đi được, nên bảo người lái xe đi đón."
Xem ra anh cũng đã nghe qua. HạHoằng Huân nhíu mày: "Cũng không đến nỗi, vẫn có thểgánh vác được."
Ánh mắt Hách NghĩaThành lướt qua anh, dừng lạitrên người Thích Tử Di vẫnđang đứng yên, anh nói châm chọc: "Nhân duyên tốt thật, chưa cầnđến em gái ra tay, việc nằmviện đã đượcsắp xếpổn thỏa."
Nghe vậy, chân mày Hạ HoằngHuân nhíu chặt, giọng nói anh trầmxuống lạnhlùng, giữ vững lập trường: "Không muốnphiền ai cả."
Hiển nhiên là bất mãn vớilời giảithích của anh, giọng Hách Nghĩa Thành có chút tứcgiận, mộttay đút trong túi quần, đôi mắt anh nheo lại, chậm rãi nói: "Hạ Hoằng Huân, tôi đã thayđổi đánh giá của tôi về cậu."
Hạ Hoằng Huân giươngmắt, chờanh nói tiếp.
"Tôi vừa mới đượcchứng kiếnnăng lực chỉ huy của cậu trong lúc đốikháng thì em gái cậu trong chớp mắtđưa cháu gái tôi vào bệnh viện. Đương nhiên, tôi vẫn còn đủlý trí nên không thể giận chó đánh mèo, nhưng cậu biết không, ngoạitrừ năm chịgái tôi mất, Khả Khả chưa bao giờphải nằmviện, nên tôi đã rất tứcgiận. Nhưnghôm nay, chỉ mới một phút trước, tôi nghe nói cậu bị thương mà chạyquãng đường mười bảy cây số tớiđây, nói thật, tôi có chút cảm động."
Hạ Hoằng Huân bình tĩnh cắt ngang lời anh:"Tôi làm vậy không phải để anhcảm động!"
Hách Nghĩa Thành gậtđầu: "Đúng, tôi cảm độngcũng vô dụng, cậu rất thông minh, chắc sẽhiểu ý củatôi." Anh hơi dừng lại dường nhưđang cố đè nén cơn giận sắp bùng lên, anh lạnh lùng nói: "Hạ Hoằng Huân, tôi cảnhcáo cậu, đừngcó bắt nạtKhả Khảđơn thuần, những chuyệnkhác của cậutôi không quan tâm, nhưng bắt đầutừ bây giờ, ngàn vạn lầnđừng đểtôi phát hiện cậu qua lại với "hồngnhan tri kỉ". Thước đo gì gì đó của cô tatôi không rõ, càng không có hứng thú muốn biết.
Nhưng nếucậu đểtôi biết cậutiếp cậnMục Khảcó mục đích nào khác, tôi nhất địnhsẽ cho cậucuốn gói."
Lạnh lùng nhìn thẳng vào mắtHách Nghĩa Thành, giọng nói Hạ HoằngHuân càng mang lực sát thương: "Hách Nghĩa Thành, tôi cũng nói cho anhbiết, chỉbằng nhữnglời anh vừanói, nếu anh không phải là bậccha chú của cô ấy, tôi nhất định sẽcho anh ăn đấm."
Thắt lưng dườngnhư càng đau hơn, Hạ Hoằng Huân muốntìm nột chỗyên tĩnh nào đó có thể nghỉ ngơimột lát. Anh cảm thấy ngày hôm nay quả thậtcòn mệt hơnso với việcra chiến trường đánh giặc. Anh lạnh lùng đáp lễnói: "Anh quá để mắt tớiHạ HoằngHuân tôi rồi, hai nhà Mục Hách các ngườicành cao tôi trèo không nổi. Anh nghecho rõ đây, trừ cô ấy ra, nhữngmục đích nào khác mà anh nói tôi đều không có hứngthú."
"Anh trừng nữa thì tôi cũng vẫn sẽ nói những lờinày!" Sợ rằngchỉ cầnnán lại thêm một giây nữa thôi sẽ không kiềmchế đượclửa giận, Hạ HoằngHuân lạnh lùng nói: "Đừng tưởngrằng trên thế giới này chỉ có mình anh yêu cô ấy." Bả vai cố ý đụngHách Nghĩa Thành, anh tức giận nói mộtcâu: "Xin nhường đường!" Nói xong anh liền đi thẳng, người nào đó giậntới mứctrừng mắtnhìn bóng lưng của anh, hung hăng văng tụcmột câu.
Lúc trở lại phòng bệnh, không chú ý tới "người quen" đang ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài, Hạ Hoằng Huân cũng không gõcửa mà trựctiếp đi vào phòng, thấy TảMinh Hoàng đang kiểm tra vết thươngcho Mục Khả.
Tả Minh Hoàng quay đầu lạinhìn anh một cái, tiếp tụctập trung tinh thần làm việc, anh nhẹ nhàng nói vớiMục Khả:"Buổi tốilúc ngủ phảicẩn thậnmột chút, không được lật người, có thểđể cho Nghĩa Thành nắn tay nắnchân cho em, tránh vì nằm quá lâu mà mệt mỏi…"
Y tá thấy Hạ HoằngHuân không có ý muốn rời đi, ngượclại còn đi về phía giường, liền nhắcnhở: "Mờianh đi ra ngoài, bác sĩ đang kiểm tracho bệnh nhân."
Ánh sáng nhàn nhạtngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, nổi bậtgương mặttái nhợt yếuớt củaMục Khả. Hạ HoằngHuân đứng bên cạnh gường, anh mắt sáng ngờinhìn cô, cũng không nhìn y tá lấy một cái, hỏingược lại:"Tôi làm phiền anh ta kiểm tra sao?"
Nữ y tá trong phút chốc bỗngnghẹn lời, Tả Minh Hoàng lịch sự nho nhã giải vây cho cô, nhàn nhạt nói: "Không sao."
Xác định vết thươngkhông sao nữa, Tả Minh Hoàng đang định đắp lạichăn cho Mục Khả, động tác trên tay mới chỉtiến hành một nửa đã bị Hạ Hoằng Huân tựnhiên đón lấy, cẩn thận tỉ mỉ vuốt phẳngquần áo củacô, dịch lạigóc chăn, sau đó anh mới nghiêng đầu hỏi:"Buổi tốicó thể ăn được gì? Các loại canh, súp…"
"Tối nay thì chưa thể."Tả Minh Hoàng thu tay lại, vẻmặt lãnh đạmnói: "Ngày mai thì có thể ăn một chút thứcăn lỏng gì đó."
Hạ Hoằng Huân gậtđầu, trịnhtrọng nói một tiếng: "Cám ơn!"
Hiểu ý tứ trong câu cảmtạ này, TảMinh Hoàng bất đắc dĩ cười cười. Đốivới tình địchtrước mặt, nụ cườinày vừa có chút không cam lòng, vừa có mấyphần thoảimái. Đàn ông và phụ nữ vốnkhác nhau, nhất là trong chuyện tình yêu này. Bản thân là người ngoài cuộc, TảMinh Hoàng có thể nhìn rõ được, Hách Nghĩa Thành muốn thắngHạ HoằngHuân cũng khó!
Sau khi Tả Minh Hoàngcùng y tá rời đi, Hướng Vi bướcvào. Nhìn thấy Hạ Hoằng Huân mặc thườngphục, cô kinh ngạc một phen, đã quên luônchuyện lúc trước Thích Tử Di không hiểu sao xông vào phòng bệnh. Cô không thèm để ý đến MụcKhả vẫncòn ở đây, nghiêm túc quan sát người đàn ông đẹptrai trước mặt, khiến cho đồng chí Trung tá trước giờ luôn lạnh lùng cũng có chút không được tựnhiên. Hạ Hoằng Huân chủ động chào hỏi:"Là Hướng Vi phải không, chào em!"
Đối với chịem tốt củabà xã tương lai, tuyệt đốikhông thể lãnh đạm, đạo lý này đương nhiên anh hiểu.
"Anh còn nhớ rõ têntôi?" Hướng Vi cười rạng rỡ, vui vẻđưa tay ra. Nếu không phải Mục Khảhiểu rõ cô, nhất định sẽ nghĩ chịem tốt đang có ý định vớibạn trai củacô.
Hạ Hoằng Huân bắttay với cô, sau đó ngồi bên cạnhMục Khả, thấy cô không chớp mắt nhìn anh, anh hỏi: " Thếnào, tôi mặc theo đúng yêu cầu củaem đó, không mất thể diệnchứ?"
Nói thật, Hạ HoằngHuân mặc thường phục rất tuấntú, hoàn toàn giống cái móc treo quần áo. Nhưnglúc này Mục Khả không có tâm tình thưởngthức, trong lòng không ngừng lo lắngcho vết thươngở eo củaanh, cô nghiêng đầu nhìn về phía HướngVi, cố ý nhíu mày, cái miệng nhỏnhắn giảbộ nói: "Rấtcó ý trêu hoa ghẹo nguyệt. Anh xem, cậuấy nhân cơhội này đểđược sờtay anh."
Hướng Vi nghe vậy liềnquýnh lên: "Này, tớ cảnh cáo cậuMục KhảKhả, nếukhông phải tớ xem cậu là bệnh nhân, nhấtđịnh sẽxử cậu."
Không có hơi sức đểcãi lại, MụcKhả nói: "Không phải cậunói công việc rất bận sao? Cậu mau đi đi, tớbị cấmăn uống rồi, không thể mời cậu đi ăn cơm được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!