Chương 44: Tình cũ khiêu khích

Ra khỏi tầm mắtcủa Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn, HạHoằng Huân liền không chịu nổi. Mộttay anh đỡ eo, cố sức tựa vào trên vách tường cầu thang, hơi ngửađầu đau đếncắn răng, khiến y tá cùng bệnh nhân điqua phải chú ý.

"HoằngHuân?" Nhìn thấy Hạ HoằngHuân, trong mắt Thích Tử Di dấylên vui mừng, đem bệnh án trong tay giao cho y tá. Cô bước nhanh tới, phát hiện anh có điểm không ổn, cô lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Hạ Hoằng Huân nhíu chặtlông mày, miễn cưỡng đứng thẳng: "Không có gì, mệt mỏithôi, nghỉ một lát là ổn."

Biết rõ eo anh có thương tích, Thích Tử Di sao có thể dễ dàng bịlừa được. Thấy tay anh vô thức chốngtại thắnglưng, cô trách cứ nói: "Đừng gạt em, lạichạm vào thương tích ở eo đúng không? Sao không trực tiếp tới tìm em?" Vừa nói, đưatay chuẩn bị khoác lên tay Hạ Hoằng Huân dìu anh.

Hạ Hoằng Huân khẽnghiêng người tránh cô, lùi một bước:"Không nghiêm trọng như vậy."

Ý cự tuyệt rõ ràng nhưvậy khiếnThích Tử Di không thể không lúng túng thu tay về: "Cầnem giúp anh sắp xếp không ?"

"Cám ơn, không cần." HạHoằng Huân khách khí nói cám ơn, cúi đầunhìn đồng hồ trên cổ tay: "Tôicòn có chuyện, đi trước."

Mất rất lâu mớiđến đượccửa chính bệnh viện, Hạ HoằngHuân dừng lại ở lối dành cho ngườiđi bộ, tựalên thân cây nghỉ ngơi, đau đếnmồ hôi chảyròng ròng. Không phải anh cậy mạnhkhông muốn khám, mà là anh không muốn khám ởbệnh việnlục quân. Ởđây đương nhiên phải tiếpxúc với Thích Tử Di, anh lo Mục Khảbiết thì trong lòng cô sẽ không thoảimái, bất lợicho quá trình hồi phục.

Đang suy nghĩ tới bệnh việnnào gần đây kiểm tra, ít nhất giảm đau trướcrồi tính thì Ninh An Lỗi gọiđến. Sau khiểu rõ nguyên nhân Hạ Hoằng Huân độtnhiên rời đi, Chính ủy hỏi:"Bệnh viện nào? Bệnh viện tổngLục quân?" Sau khi nghe được câu trảlời củaanh, Ninh An Lỗi nhíu mày: "Nhìnđôi vợ chồngson các cậu thật là, thật vất vả gặp nhau đượcmột lầnthì lại thành bệnh nhân cả đôi rồi. Thếnày đi, điều kiện của Bệnh việnbộ độicũng không tốt lắm, cậu dứt khoát ởđó trị liệuđi, tôi sẽ an bài sau, cậu trựctiếp đi báo cáo là được."

"Chính ủy, tôi...."

"Chỉ là đại hộikhen thương của Tổng bộ thì cậuphải có mặt, thời gian cụ thể thông báo sau. Cứ như vậy đi, lúc này chữa khỏi hoàn toàn cái eo đấy đi, đừngđể lạidi chứng. Đồng chí Hạ Hoằng Huân, eo, đó là đại sự đấy, cẩnthận cô dâu nhỏ không cần cậu." Ninh An Lỗi nói xong cười cúp điện thoại, không cho thương lượng chút đườngsống nào hết.

Hạ Hoằng Huân day day huyệt thái dương, đón một chiếcxe taxi, miễn cưỡng cúi người ngồi vào. Đếnnhà trọ củaHạ Nhã Ngôn anh nằm thẳng đờ trên sàn nhà bằnggỗ phòng khách, nghỉ ngơirất lâu mớibớt đau. Cũng không phải đau đếnté xỉu, chủyếu là do người có vết thương ởeo tái phát nên nằm thẳng nghỉngơi thì hiệu quả sẽ tốt hơn.

Trong lúc Hạ Hoằng Huân rờikhỏi bệnhviện, HướngVi tới cứunguy, giảng hòa cho hai người HạNhã Ngôn cùng Hách Nghĩa Thành. Cuốicùng họ cũng không dùng đôi mắt nhưnhìn kẻ thù để lườm nhau nữa, khiếncho Mục Khảthoáng thở phào nhẹ nhõm. Mặcdù rất rõ nguyên nhân Hạ Nhã Ngôn bấtmãn với Hách Nghĩa Thành là vì anh phản đốiHạ HoằngHuân, thế nhưng dù sao cũng là cậu úttình cảm sâu đậm, Mục Khả không hy vọnganh bị ngườita chèn ép.

Hướng Vi lâu không lộ diệnmà thần thái vẫn phấn khởi nhưcũ, cô không lớn không nhỏ nói giỡncùng Hách Nghĩa Thành: "Tham mưu trưởng Hách, lâu không gặp mà thấy anh càng ngàycàng đẹp trai, khẳng định lại khiếnmột đám nữbinh sĩ điên đảo phải không?"

Hách Nghĩa Thành đã quá quen với sựsùng bái của Hướng Vi. Anh cũng luôn ôn hòa với bạntốt củaMục Khả:"Lần nào cũng là lời kịchnày, Vi Vi, lần sau đổi câu khác mớimẻ hơnđi." Thấy cô nhe răng cười, anh lấygiọng trưởngbối hỏithăm: "Gần đây bận việcsao, dường như lâu rồi không thấy em đi chơivới Khả Khả?"

Nhắc tới công việc, Hướng Vi như đưa đám: "Đừng nói nữa, em đã bị ông chủ coi như người máy rồi, hợpđồng mộtcái nối mộtcái, ngày ngày làm thêm giờ, làm cho emthở cũng phải báo cáo. Sớm biết khổcực nhưvậy em nên thuận theo ý hiệu trưởng Hướnghả hê ởlại trường, còn có thể bắt nạt cô giáo Mục mỗingày, vui vẻ vô cùng."

Mục Khả bịhong khô thành không khí ngồi bên cạnh nhìn trầnnhà khinh bỉ cô: "Bắt nạtmình hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cậu chắcchắn cậuchịu đượcsao?"

Uy hiếp không có chútuy lực! HướngVi xùy một tiếng, làm chuyện xấu vò rốitóc Mục Khả.

Sao không ai chịu bỏ qua tóc củacô? Nó trêu ai chọc ai à! Mục Khảtrợn mắt, không còn hơi sức oán trách: "Bộdáng của mình bây giờ đã rấtkhông giống người rồi, cầu xin cậuđừng chà đạpmình nữa."

Hướng Vi nhìn cô làmmặt quỷ, rất phúc hậulấy ngón tay giúp bệnh nhân nhỏchỉnh lạimái tóc rối bù.

Hách Nghĩa Thành thấythế cong môi cười, ý cười lan tới trong mắt.

Hạ Nhã Ngôn ngoài ýmuốn phát hiện lúc này Hách Nghĩa Thành rấtbình dị gầngũi. So với lúc đối chọi gay gắt với cô quả thật như hai ngườikhác nhau. Cô đang cân nhắc có lẽ nên thu hồioán thầm lúc trước đối với anh lại. Chỉ là trướclúc thu hồi, cô hung hăng oán thầm không biếtbao nhiêu lần nữa, ai bảo anh hại cô bịkẹt khung cửa.

Đang lúc Hách Nghĩa Thành cùng Hướng Vi trò chuyện khí thế ngấttrời, cửaphòng bệnh bị người ta gõ tượng trưnghai cái.

Ngoài ý muốn với ngườitới lạilà Thích Tử Di, Hạ Nhã Ngôn đứng lên hỏi: "Tìm mình à, Tử Di?"

Ánh mắt quét một vòng phòng bệnh, dường nhưkhông tìm được người cô cho rằng vốn nên ởđây, Thích Tử Di đương nhiên hỏi:"Hoằng Huân đâu?"

Không khó để nghe raý tứ trong giọng nói của cô, Hách NghĩaThành giương mắt nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh, cảmxúc không rõ.

Dường như sợThích Tử Di xuất hiện sẽ làm cho hình tượngcủa anh mình mất giá trước mặt Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngôn có vẻ không quáthân thiện: "Buổi tốianh ấy phảiở đây chăm, trở về chỗ trọ của mình thay quầnáo. Có chuyện gì sao?"

"Chăm sóc?" Ánh mắtbình tĩnh đột nhiên trở nên sắcbén vài phần, giọng Thích Tử Di không hề thiện:"Bản thân mình cũng là bệnh nhân còn muốnchăm ai?" Đi tới trước giườngMục Khả, cô lấy giọngđiệu chấtvấn nói: "Cô không biết viếtthương ởeo anh ấy tái phát sao? Chẳng lẽcô không nhìn ra tư thế anh ấyđi không tốt? Lưng đau phát tác cấp tính, anh ấy cầnnằm trên giường nghỉ ngơi."

Ngữ khí nghiêm kháccăn bản là đang trách Mục Khảkhông nên để Hạ Hoằng Huân chăm sóc. Hách Nghĩa Thành nếu không nhìn ra ThíchTử Di nhằmvào cháu gái thì thật uổng anh sốnglâu như vậy. Anh tức giậnđứng lên, ánh mắt sắc bén giống nhưcó thể bắnra đạn.

Mục Khả đưatay kéo ống tay áo anh, dịu dàng gọimột tiếng:"Cậu út." Ý tứ ngăn cảnrõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!