Dám rủa cô! Hạ Nhã Ngôn có thểxác định người đàn ông trước mắt không chỉkhông có phong độ, hơn nữacó chút độc miệng. Cô nghiêng đầu, híp mắt suy nghĩ, khóe môi mỏng chậm rãi cong lênthành độ cong giễu cợt lại không mấtđi sự xinh đẹp: "Tốt, chỉ cầncó thể giúp Tham mưu trưởngHách tiêu tan mối hận trong lòng, tùy ý anh, dù sao ngày nào tôicũng ở bệnhviện, cũng không không ngại là đứnghay là nằm."
Hách Nghĩa Thành đươngnhiên nhận ra mùi vị châm chọckhinh thường trong lời nói củacô, nhíu mày nhìn cô. Cằm nhọn, sốngmũi thẳng, đôi mắt sáng ngời giảo hoạt, lông mày đậm nhướn lên, nhìn thế nào cũngcảm thấylà một ngườicó cá tính mạnh mẽ, nhưng mỗi tộidáng vẻ cốý chọc giậnngười lạinhư đứabé ăn vạ. Trong đôi mắt sắcbén thầm thu lại chỉ trích vừa rồi, anh lạnh lùng nói: "Cô không để ý là chuyệncủa cô, nhưngxin cô không nên liên lụy đến ngườikhác.
Tạo thành hậu quả như thế, biết gọilà gì không?"
Hạ Nhã Ngôn theo bản năng hỏi:"Là gì?"
Hách Nghĩa Thành đảkích không chút khách khí: "Ngu xuẩn!"
"Anh có thể cânnhắc vấnđề nhưmột vịTham mưu trưởng hay không?"
"Vui lòng chỉgiáo."
Hạ Nhã Ngôn cố hết sức bình tĩnh hoà nhã, không muốn đắctội quá mứcvới người đàn ông vô cùngcó thể trởthành "Bề trên" của ông anh mình, cô nói: "Gặp phảichuyện củaMục Khả, ngay cả tỉnhtáo tối thiểu anh cũng cũng không có, chứđừng nói đếnnăng lực suy xét. Thật không thểtưởng tượngnổi anh chỉhuy "thiên quân vạn mã" thế nào nữa. Không thể phủ nhận anh rất quan tâm đếncháu gái anh, nhưng anh phải nhậnrõ thân phận của mình, không nên vượtqua thân phận này mà " xử lý " hôn nhân của cô ấy."
Hách Nghĩa Thành thông minh nhưvậy, lậptức hiểura ám chỉ trong lời của Hạ Nhã Ngôn, ánh mắt anh thâm trầm khó dònhìn cô, hai hàng lông mày nhíu chặt:"Chẳng lẽ không đồng ý cho con bévà Hạ gia các người là không có năng lựcsuy xét sao? Cô cho rằng trên thế giớinày chỉ có Hạ Hoằng Huân là đàn ông tốt sao? Anh ta có bao nhiêu khả năng chăm sóc Khả Khả? Có bao nhiêu thời gian ởbên Khả Khả? Bây giờ KhảKhả nằmtrong bệnh viện, thì anh ta ở đâu?
Đừng nói với tôi cái gì mà diễn tập, tôi chính là từ sân huấn luyệntrở về!"Lấy thuốclá và bật lửa cầm ở trên tay, anh lạnh lùng tiếp tục: "Ngay cảmạng củaanh ta đều là của quốc gia, cô nói chotôi biết, anh làm cách nào cho Khả Khả một gia đình an ổn?"Câu nói kết thúc bằng mộttiếng vang, anh đá mạnh vào chân bàn, mạnh đến nỗi cái cốcphía trên cũng lung lay.
Mục Khả ngủcũng không sau bị âm thanh bất thình lình này đánh thức, cô nhíu mày mở mắt ra, trước thấyHạ Nhã Ngôn đứng bên trái giường, sauđó nghiêng đầu nhìn về phía Hách Nghĩa Thành đang đen mặt, cúi đầugọi mộttiếng: "Cậu út."
Trong nháy mắt HáchNghĩa Thành thu lại tức giậntrên mặt, anh cúi người nhẹgiọng hỏicô: "Sao rồi, Khả Khả? Muốn uốngnước sao?"
Mục Khả nhẹnhàng lắc đầu, cô gái yếu đuối nở nụ cườicười, cô nói nhỏ: "Là cháu tham ăn, ăn hỏngdạ dày, đừngtrách Nhã Ngôn, cháu cam đoan không có lầnsau nữa."
Vẻ mặt ngườiđàn ông lộ ra mệt mỏi, sờ sờcái trán cao của cô, lo lắng cùng đau lòng trong đáy mắt không cầnnói cũng biết, anh thở dài: "Cháu từng cam đoan không biếtbao nhiêu lần rồi, lúc nào thì mới làm, hả?"
Bị trách cứ MụcKhả bĩu môi, khuôn mặt nhỏnhắn trắngbệch rấtđáng thương.
Hách Nghĩa Thành đành phảithỏa hiệp:"Được rồi, chỉ cần cháu ngoan ngoãn phối hợp vớibác sĩ điều trị sớm một chút là được, cậu sẽkhông trách cứ ai, được chưa?"
Mục Khả chớpmắt tỏvẻ chấpnhận điềukiện. Quay mặt sang nhìn Hạ Nhã Ngôn, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, khiến em sợrồi phảikhông?"
Thu lại sắc bén lúc giằngco cùng Hách Nghĩa Thành, Hạ Nhã Ngônkhom người cau mày, hơi có vẻuất ứcnói: "Thật làm em sợ muốnchết, nếuchị không hạ sốt em sẽ liềumạng với TảMinh Hoàng, còn là sinh viên ưu tú đại họcquân y nổi tiếng, đúng là lừa người."
Mục Khả bị vẻ mặtkhoa trương của cô chọc cười, ngay sau đó lại cau mày vì đau đớn.
"Đừng cười, nuốtlại." Hách Nghĩa Thành liếc HạNhã Ngôn một cái, "Cầu xin cô đấybác sĩ Hạ, cô chọc con bé cười như vậy sẽ khiếnvết mổrách ra đó."
Suýt chút nữa lại gây họa. Hạ Nhã Ngôn lè lưỡi với MụcKhả, ngậmchặt miệng.
Tả Minh Hoàng đến thăm MụcKhả, Hách Nghĩa Thành lấy lý do bác sĩ kiểm tra vết thương đuổingười nào đó ra khỏi sân.
Hạ Nhã Ngôn mặc áo blouse trắngtay đút túi, ánh mắt nhìn Hách NghĩaThành rất không thân thiện, trướckhi đi cô để lại một câu: "Giác ngộ củaTham mưu trưởng Hách nhất định cầnphải nâng cấp. Nhu cầu cấp bách củaanh bây giờ là làm rõ xem Mục Khảnên gả cho người đàn ông cô ấy yêu vàcũng yêu cô ấy, hay một vịbác sĩ gia đình có thể chăm sóc thân thể cô ấy."
Dù ở đơn vịhay ở nhà, không ai dám dùng thái độ đó nói chuyệnvới anh. Hách Nghĩa Thành nhìn chằmchằm bóng lưng cô đi xa, tức giận ứ đọng ởtrong lồng ngực không có chỗ phát. Cămtức ngồitrên ghế dài châm điếu thuốc, mới vừarít hai hơi, đã bị cắt ngang.
Hạ Nhã Ngôn lấy thân phậnbác sĩ bệnh viện lục quân, thái độ cứngrắn nói: "Cấm hút thuốc, không thấy sao? Phạt50!"
Hách Nghĩa Thành tứcgiận mà ném điếu thuốc đang cháy trêntay xuống đất, đạp tắt, ngưởngmặt nhìn cô.
Hạ Nhã Ngôn vẫn bình thảnung dung: "Ném tàn thuốc bừa bãi, bây giờphạt anh 100."
Hách Nghĩa Thành thựcsự nổiđiên rồi, anh lấy hộp thuốc lá ra, khiêu khích hỏi: "Hôm nay tôi muốnhút hết hộpnày, cô phạt bao nhiêu?" Sau đó mócví tiền ra đặt bên người.
Trong khi hai ngườiđang giằng co, cách đó hai trăm dặm, sân huấnluyện diễntập đang bậnrộn quét dọnchiến trường.
Doanh trại tạm thờicủa đoàn 532 cùng với bộchỉ huy đã dỡ hết, chiến sĩ xe bộchiến bịbộ độiđặc chủnghành hạ mộtngày một đêm đang lục tụctrở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!