Từ nhỏ đến lớn MụcKhả rấtít khi ngã bệnh.
Trong trí nhớ của cô, lầnbị bệnhnặng nhấtlà lúc Hách Xảo Mai qua đời, khi đó cô mớinăm tuổi, sốt cao suốt một ngày đêm. Hách Nghĩa Thành lúc đó bị dọa sợ chếtkhiếp, hoàn toàn không ngủ chăm sóc cô, sợthân thể nhỏ bé của cô không chịu nổi, cứ nhưvậy đi theo chị gái anh. Từ lúc đó trở đi, MụcKhả chỉcảm nhẹcũng phát sốt. Cũng may Hách Nghĩa Thànhchăm sóc cô rất tốt, trừ khi lên đại họchọc nộitrú không tiện chăm sóc mới khiếncô có thói quen kén ăn, lại không ănđúng giờ cho nên cô mới phát sinh thêm bệnh đau bao tử, còn lại thân thểMục Khảcũng không tệ lắm.
Trải qua lần phẫuthuật này, Mục Khả lại sốtcao. Tả Minh Hoàng nóng lòng lập tứcbáo cho Mục Khải Minh. Mục Khải Minh liềngọi điệnđến Sưbộ, giao phó cho bên kia khi nào đối kháng kếtthúc lập tứcthông báo cho Hách Nghĩa Thành, sau đó vộivàng chạy tới bệnh viện. Hách ỨcMai cùng vợ chồng Mục Nham chân trước chân sau cũng đến.
Ước chừng sốtsuốt mộtngày, cho đến hơn mười một giờkhuya, thân thể Mục Khả mới trởlại nhiệtđộ bình thường.
Ánh nắng buổi sáng sớmxuyên qua cánh cửa sổ chiếuvào phòng, trong phòng bệnh nồng nặcmùi thuốc sát trùng. Mục Khảhai mắt nhắmnghiền hơinghiêng nghiêng đầu, trong lúc nửa tỉnhnửa mê cảmthấy có mộtđôi tay ấm áp vuốt nhẹ mái tóc của cô, cảmxúc quen thuộc như mẹ đang dịu dàng an ủicô. Khóe môi bất giác cong lên, Mục Khảcười nhàn nhạt, mê sảng gọi: "Mẹ…"
Ý ức hỗn độndần dầntrở nên rõ ràng, Mục Khảchậm rãi mởmắt, thấymột bờbiển xanh thẳm, trên bờ còn có bóngdáng của mộtngười mà cô cả đời cũng chẳng thểnào quên được….
"Trời mưa cũng không biếttránh, Khả Khả của mẹ quảnhiên là con heo ngốc." Kèm theo hơi thở ấm áp, MụcKhả nhỏnghe thấy giọng nói dịu dàng của mẹ. Cô toét cái miệng nhỏ xinh ra cười, lộ ra hàm răng đẹp như châu ngọc cườinói: "Mẹ, đừng gọi Khả Khảlà con heo ngốc nha."
Hách Xảo Mai lắc đầucười, âu yếmchỉ chỉvào đỉnh mũi của cô coi như trừng phạt, không để ý ôm lấy thân thể yếu ớt của cô con gái nhỏvào lòng
Mục Khả nhỏôm cổ mẹ, nghịch ngợmlặng lẽđưa bàn tay nhỏ bé lành lạnh nhét vàotrong cổ áo ấm áp của mẹ, nghiêng đầuhỏi: "Mẹ, mẹ có làm đồ ăn ngon cho con ăn không?" Con gái nhỏ mới gần năm tuổicăn bản không biết rằng lúc đó mẹ cô đang bịbệnh gầnnhư không còn sức ôm lấy cô.
Hách Xảo Mai cụng trán vào đỉnhđầu cô, buồnrầu nói: "Khả Khả ngộ nhỡăn thành heo mập nhỏ không gảđược thì phải làm sao đây?" Thấy congái giương to đôi mắt đen láy nhưđang suy nghĩ cái gì, cô chỉ cười nhạt:"Vậy thì đểmẹ nuôi có được không?"
Trẻ con năm tuổi đươngnhiên không hiểu gả có ý nghĩa gì, nhưng chỉ cần nghe mẹnói là vẫn nuôi, Khả Khảliền cườikhanh khách, gương mặt làm nũng dụidụi vào cái cổ thơm tho của mẹ:"Mẹ, con có thể ăn bánh ngọt sô cô la được không?" Làm như sợ mẹ không cho, cô còn nhanh trí nói thêm: "Khả Khảngoan ngoãn mà, vừa rồi có anh trai muốn dẫn con về nhà, con cũng không đồng ý, ngộ nhỡ anh ta là ngườixấu thì làm thế nào?
Mẹ nói có phải không, mẹ?"
Hách Xảo Mai nghe vậy liềnxoay người lại, ôm lấy thân thể nhỏbé của cô, hôn một cái lên gương mặt cô nói: "Đượcrồi, KhảKhả ngoan lắm…" Giọng nói còn chưa dứt, ánh mắt ấmáp cùng cái ôm trong ngực bỗng dưngbiến mất, một giây trước mẹ cô còn trong gang tấc, vậymà thoáng chốc đã không thấy đâu.
Trong giấc mơ MụcKhả cuốngcuồng tìm thứ gì đó, bàn tay đang truyềnnước biểnkhẽ nhúc nhích, dương như giơ tay muốnbắt lấycái gì, trong miệng không ngừng thì thào: "Mẹ, mẹ…" Giọngnói nghẹn ngào, vẻ mặt hết sứcđau khổ.
Mục Khả nghe thấycó người lo lắng nói bên tai: "Khả Khả, đừnglộn xộn, Khả Khả, tỉnh lạiđi…."
Bàn tay đang giơ lênbị nắmlại, MụcKhả đang nứcnở vẫnchưa tỉnhlại, chỉcó bàn tay mảnh khảnh nhỏbé dường như cảm nhận đượcsự ấmáp kia từ tay mẹ cô, càng nắm càng chặt.
"Mẹ, đừng bỏKhả Khả, mẹ…" Cô gào thét nhưng vẫnkhông thấy mẹ trở về, MụcKhả nóng lòng chợt ngồi bật dậy.
Động tác kịch liệtnhư vậydễ dàng làm rách vết thươngtrên tay cô. Hách Ức Mai một tay ôm bảvai gầy củaMục Khả, cố gắngkiềm chếsự kích độngnơi cô. An Dĩ Nhược thấy trên trán cô đầy mồhôi, liền đứng lên chạy ra ngoài tìmbác sĩ.
Thân thể đau nhức giốngnhư trong mơ, Mục Khả tỉnhtáo lại ngây người nhìn đôi mắt giống hệtđôi mắt củamẹ, bỗngnhiên đau lòng mà ngỡ ngàng hỏi: "Vì sao bà lấyông ấy?"
Hách Ức Mai im lặng.
"Mẹ tôi gả cho ông ấylúc ấy mớihai mươi ba tuổi, mẹ chịu đựngcô đơn mộtmình gánh vác trông coi gia đình này giùm ông bà nội tròn ba năm, trong ba năm này chỉgặp mặtông ấy đượcmấy lần, trong ba năm này bà lại thay mẹ tôi ra nướcngoài học tập…" Sắc mặt MụcKhả trắngbệnh, cô thu tay lại, ánh mắtsắc nhọnchưa từngthấy: "Mẹtôi tám năm gánh vác cả hai bên giađình, đi cùng với ông ấy từngbước một, từ đoàn bộđến sưbộ, rồiđến…"
Mục Khả nghẹnngào, cố gắngkiềm chếtràn nước mắt, cô cuối cùng vẫn không nhịnđược chấtvấn: "Nhữngtháng ngày vất vả, mẹ tôi vẫn đứngsau lưng ủnghộ ông ấy, bà không giúp được một phầnnào, tại sao có thể ngồimát ăn bát vàng? Bà có tư cách gì mà lấy mấtnhững thứvốn nên thuộc về mẹ tôi sao? Bà có tư cách đó sao?
Mục Khả vốnlà người hiểu chuyện nên thường nhẫnnhịn, bây giờ bỗng nhiên có chút khôngkiềm chếđược, cô đã quên trên tay vẫn còn vướngống truyền, giơ tay vung lên bàn chén thủy tinh: "Bà đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấybà. Tôi nói lại một lần nữa, bà không cầntôi phải tha thứ, người bà nên cầu xin sựtha thứ là mẹ tôi, chị gái bà."
Một tiếng "choang" củaly thủy tinh rơi xuống mặt đất, vỡ thành từngmảnh vụnbắn ra tung tóe xung quanh, trong lòngHách Ức Mai quặn đau. Bà không thể nóigì được hơn, chỉ run rẩyvươn tay như muốn sờ lên đầuMục Khả, nhưng cuốicùng lại thu tay lại.
Bên ngoài truyền đến tiếngbước chân dồn dập, Hách Nghĩa Thành vội vàng chạytới, chạytheo đằng sau là Tả Minh Hoàng, HạNhã Ngôn và An Dĩ Nhược. Không để ý tớinhững miếngvỡ thủytinh rơi đầytrên mặt đất, Hách Nghĩa Thành vội vàng chạy tớibên giường ôm lấy Mục Khả, HạNhã Ngôn cầm lấy cổ tay của cô đểTả Minh Hoàng có thể dễdàng xử lý vết thương trên mu bàn tay.
Nhìn gương mặt trắngbệch nhưtờ giấycủa cô, Hách Nghĩa Thành đành đè nén những trách móc, đau lòng ôm lấy MụcKhả vào trướcngực, lấygiọng ra lệnhnói: "Tỉnh táo lại đi, bây giờ không phải là lúc cáu giận. Mẹ cháu đã nói với cháu những gì?? Không được đểcho thân thể mình xảy ra chuyệngì! Không nhớ sao!"
Hình ảnh mẹ qua đờibỗng chốcbao phủ toàn bộ tâm trí của cô, sức chịuđựng cũng đã chạm đến giới hạncuối cùng, Mục Khả nghe vậy liềntránh cái ôm của Hách Nghĩa Thành, đồng thờitự tay rút luôn ống tiêm, vừa khóc nức nở vừa nói: "Thân thểkhỏe mạnhmẹ có thểsống lạisao? Có thể sao?"
Kèm theo tiếng gầm nhẹ, vết thươngcuối cùng cũng bị rách ra. Thấy trên bộ quầnáo bệnh nhân rỉ ra vết máu đỏ tươi, Hách Nghĩa Thành đau đớn ôm cô vào lòngmột lầnnữa, cầukhẩn nói: "Khả Khả, đừng vậynữa, cậuxin cháu."
Mục Khả chưatừng nhưvậy. Ngườiđàn ông kiên cường mạnh mẽHách Nghĩa Thành, giờ đối mặtvới cháu gái nhỏ yếu ớt bỗngcảm thấyvô lực. Hách Nghĩa Thành biết trong lòng cô có một vết thương lòng quá lớn, hơn mườinăm qua vẫn chưa lành lại được. Anh cũng giốngnhư mọingười, cốgắng hếtsức tránh để cô nhớ lại chuyệncũ, nhưng có lúc lại vô tình lầnlượt làm tổnthương cô, chăm sóc chỉ là cái danh, tha thứ chỉ là cái cớ.
Thật sự rấtđau, cho dù là tim hay thân thể, cũng đều cảmthấy đau buốt. Vậy mà Mục Khảlại không khóc, cô ngẩng đầunhìn lên vách tường, sắc mặtcàng ngày càng tái nhợt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!